"Ồ! Hạ tiểu thư đã đến rồi sao? Tôi còn tưởng hiện giờ cô đang phải chăm sóc lấy lòng Dung tổng chứ? Thật phiền vì đã để cô bận tâm tới cả chuyện làm ăn của tập đoàn Dung thị." Giọng nam nhân mang chút trêu tức cùng cợt nhả vang lên ngoài cửa.
Một đám cổ đông thần sắc đang suy sụp ngay lập tức chuyển hướng ánh mắt nhìn sang.
Nam Cung Thiên hai tay đút túi quần, hắn ta đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh nắng rực rỡ, đôi mắt khuôn mày rơi vào bóng đen, càng tôn lên con ngươi cực kỳ u tối của anh ta.
Khoé môi nở nụ cười, như một sự chế giễu.
"Nam Cung thiếu gia."
Đám cổ đông có người lên tiếng chào hỏi.
Hạ Nhi không nhìn hắn, chỉ chống cằm, tay gõ nhịp lên bàn.
"Hoắc Thâm! Buổi họp đại cổ đông cho phép người khác đến trễ sao?"
Hoắc Thâm đứng bên cạnh cô, cúi đầu kính cẩn nói:
"Thưa tiểu thư. Trước giờ chưa từng có ai đến trễ."
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, hạ tầm mắt nhìn xuống một điểm sáng trên mặt bàn trơn nhẵn bóng loáng, lạnh giọng:
"Bây giờ có rồi. Tôi làm người rất có nguyên tắc. Đến trễ thì đừng đến nữa."
Dứt lời, cô giơ tay lên ra hiệu cho Hàn Tịch: "Hàn quản gia, ném hắn ra ngoài."
Một đám cổ đông trợn mắt há mồm kinh hãi.
Ngay cả Nghiên Nghiên cũng đánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi.
Hoàn cảnh xuất thân trong một đại gia tộc quyết định việc nói năng hay cư xử đều phải cân nhắc trước sau, kiểm soát cảm xúc là thứ phải học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484866/chuong-244.html