Phía đường chân trời có màu trắng nhợt, một tia sáng bừng lên giữa cả một khoảng tối tăm. Buổi bình minh còn có phần mờ ảo, bầu không khí cũng không quá sảng khoái mát mẻ.
Khương Tình gắp hai viên đá, bỏ vào ly rượu, rồi rót một cốc rượu mạnh. Viên đá tan ra giữa chất lỏng màu hổ phách, phản chiếu ánh sáng như thủy tinh trong ly rượu.
An Tranh ngồi trên sofa, mặc sơ mi khoác áo vest, tay đeo găng trắng, rất nghiêm chỉnh, nhìn từng cử động của Khương Tình, thấp giọng:
"Chuyện mẹ của Hạ Nhi, cô dự định giải quyết thế nào?"
Nghe An Tranh nói như vậy, Khương Tình không phát biểu ý kiến, chỉ nhấm một ngụm rượu, vị cay xè tan vào miệng, bàn tay trắng nõn lại với lấy bao thuốc lá.
"Khương Tình! Người đứng phía sau đang nhắm vào Hạ Nhi. Chỉ cần chuyện Dung Lạc hiện tại đang hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ có chuyện lớn." An Tranh lại tiếp tục nói.
Khương Tình rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, một tay giữ ly rượu rồi ngả vào sofa. Sau khi đặt ly rượu xuống, Khương Tình châm điếu thuốc lên, rít một hơi, ít nhiều có thể xoa dịu nỗi trống trải tận đáy lòng.
Rất lâu sau, Khương Tình mới nói bằng một giọng rất khẽ:
"Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, cho dù sóng to gió lớn đến đâu tôi cũng đủ khả năng để che chắn cho cô ấy. Cô ấy không cần làm gì cả, chỉ cần trốn sau lưng tôi là được rồi. Nhưng, tôi không ngờ là..."
Những lời phía sau, Khương Tình không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484856/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.