Những gợn mây miên man bên ngoài trông rất tráng lệ, hoàng hôn rực rỡ chính là như vậy, từng tầng mây tràn ra xếp hàng lấp lánh như vảy cá, đỏ rực như máu.
Khi đường phố đã lên đèn, Khương Tình trở về nhà, cô ra cửa đón, đây chính là điều ấm áp nhất trong cuộc sống.
Trên bàn ăn, ba món thức ăn một bát canh, vừa cân bằng dinh dưỡng lại vừa đủ phần cho hai người, độ ấm vừa phải, vừa có mùi hương của thức ăn vừa có mùi thơm của cơm nhà.
Hạ Nhi chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn Khương Tình, giọng mềm nhũn ra đến bản thân cô cũng cảm thấy nổi da gà:
"Cục cưng à, một nhà bên nhau một người nấu cơm, một người rửa bát, như vậy mới có không khí gia đình. Chị vừa đi làm về đã nấu ăn rồi, vậy lát nữa em xung phong đi rửa chén nhé."
Khương Tình nghe thấy, có chút lo lắng quay đầu nhìn đống bát đĩa cực kỳ giá trị xếp ngay ngắn trên kệ, thở dài một tiếng, ôn nhuận dịu dàng nói:
"Cái này để quản gia làm, tôi trả tiền cho họ không phải để trang trí. Em đừng làm gì cả."
Hạ Nhi nghe thấy, bĩu môi bất mãn nói:
"Em sống với chị chứ có phải quản gia sống với chị đâu. Em sẽ làm được mà, như vậy mới có không khí gia đình chứ."
Câu nói này tuy có phần cãi lý nhưng ngược lại đã thành công khiến Khương Tình câm lặng.
Một lúc sau, Khương Tình cắn răng:
"Được rồi, vậy thì nghe em."
Sau đó lại nói:
"Hoặc là em cứ nghỉ đi, để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484854/chuong-233.html