Ánh trăng và ánh đèn đan cài vào nhau, đêm nhờ thế lại càng mát mẻ. Kéo dài khắp biệt thự là một lớp sàn gỗ thượng hạng, dường như đọng lại cả bao năm tháng.
Hạ Nhi từ phòng tắm bước ra ngoài phòng khách, dưới sàn trải một lớp thảm trắng tinh, kết hợp với màu của sàn nhà trông lại càng sạch sẽ rộng rãi.
Nhìn như vậy, tổng thể phòng khách sáng sủa hơn nhiều.
Cô nhìn thấy Khương Tình ngồi trên sofa, liền cười khẽ lên tiếng gọi:
"Cục cưng à."
Xưng hô này khiến Khương Tình nghe thấy mà dở khóc dở cười, cũng cảm thấy vô cùng xuôi tai.
Khương Tình mím môi, hài lòng "ừm" một tiếng, vừa nhìn thấy cô mặc một bộ đồ ngủ dày dặn màu trắng, mái tóc nâu sẫm ướt nhẹp liền đứng phắt dậy, nhanh tay với lấy chiếc khăn trên tay cô.
Bàn tay Khương Tình linh hoạt, một chiếc khăn mặt ủ lên đầu cô, sau đó xoay tròn như đất rung núi chuyển, ngữ khí ôn nhuận đầy bất mãn:
"Sao lại gội đầu giờ này? Em sẽ bệnh mất."
Hạ Nhi giơ tay lên gỡ khăn mặt ra, mái tóc của cô đã rối bù xù. Cô xoay ngược tay ôm chặt Khương Tình, cười khúc khích rụt cổ lại.
"Chị bế em thử đi, có phải em nặng hơn rồi không? Lúc nãy soi giương em cảm thấy mình có da có thịt lên rồi này."
Dứt lời, Hạ Nhi phóng người muốn nhảy lên.
Khương Tình đang cố gắng làm khô tóc cho cô, lại thấy hành động trẻ con đó, có chút buồn cười. Khương Tình cúi người xuống, chậm rãi nhấc bổng cô lên, tựa hồ ước lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484844/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.