"Chị siết em chặt quá. Không thở được."
Khương Tình nghe thấy, vẫn không buông cô ra, ôm ghì lấy cô:
"Tôi biết mẹ đã tới tìm em. Bảo bối, bất luận em đã nghe thấy lời gì cũng đừng quan tâm. Được không?"
Nói tới đây, Khương Tình hơi tách cô ra, đặt hai tay lên vai cô, hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
"Không được suy nghĩ nhiều, không được rời xa tôi, nghe rõ chưa?"
"Từ khi chuyện Trầm gia và hôn ước với Cố gia lộ ra, Khương gia không chấp nhận em và chị đến với nhau nữa. Tại sao chị lại giấu em chuyện đó?" Hạ Nhi khẽ hỏi.
Khương Tình đứng thẳng người, một lần nữa kéo đầu cô vào lòng mình, ôn nhuận mở miệng:
"Bất luận bọn họ chấp nhận hay không, tôi đã thể hiện rõ quan điểm của mình với bọn họ. Kiếp này, tôi chỉ lấy em làm vợ. Thế nên tôi không cần biết mẹ tôi đã nói gì với em, cũng không quan tâm em suy nghĩ hoặc đưa ra quyết định gì, em phải ghi nhớ kỹ, em là của tôi. Là vợ của tôi. Em rõ chưa?"
Hạ Nhi bật cười.
Khương Tình nhìn cô rồi cúi đầu, bờ môi mỏng áp lên đôi mày cô:
"Hứa với tôi. Đừng rời đi. Được không?"
Hạ Nhi không trả lời, chỉ cười dịu dàng nhìn Khương Tình.
Cô cứ nghĩ La quản gia là người của Ông Khương, nhưng hoá ra là người của Khương Tình.
Hẳn là sau khi biết được chuyện xảy ra từ miệng La quản gia, Khương Tình đã phải sốt ruột và lo lắng chạy tới đây.
Thật là như vậy, từ lúc nhận được điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484841/chuong-220.html