Hạ Nhi không nhớ rõ mình đã quay về nhà bằng cách nào, chỉ biết ngay sau khi nghe câu nói đó của Khương Tình, cô liền xoay người bỏ chạy trối chết.
Cô khao khát bình yên đến thế. Khương Tình hứa hẹn, nhưng bây giờ lại thất hứa.
Ngồi trên ghế, cô co rụt người, trong ánh mắt chỉ còn bi thương và đau đớn, cùng sự điên rồ của một con người đã bị ép tới bờ vực thẳm.
Nữ nhân ấy là tia sáng cuối cùng của cô trước khi rơi xuống địa ngục tăm tối.
Không còn nữa rồi.
Sắc màu hoàng hôn đẹp nhất ở ngay trước mắt.
Có tia sáng nào đó ngoài cửa rọi lên mặt cô, ấm áp và không chói, nhẹ bẫng.
Hạ Nhi đờ đẫn nhìn hoàng hôn rợp trời ngoài cửa sổ, nó đã từng là một thời khắc mà cô luôn muốn chạm vào.
Có lẽ hoàng hôn rất đẹp, thế nhưng cái ánh sáng ảm đạm đó hiện giờ chỉ toàn là sự cô đơn, bởi vì nó phải biến mất, nó chỉ là chút ánh sáng còn sót lại sau bao náo nhiệt lùi xa, là một sự cô đơn có thể giết chết người khác.
Hạ Nhi nhìn sắc trời từ từ tối đi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị đêm đen thay thế, bỗng nhiên cảm thấy mình dường như chưa bao giờ được ngắm mặt trời lặn bình yên đến thế.
Bình yên đến mức cô tịch và hiu quạnh.
Cô đưa tay ra chạm, hoàng hôn nhảy lên ngón tay, dịu dàng vô cùng, giống như tiếng nói ôn nhuận trầm ấm của nữ nhân ấy bên tai cô vậy.
[Hạ Nhi! Tôi yêu em.]
Từng câu từng chữ đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484796/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.