Hạ Nhi bước nhanh tới gần Giai Mộng Kỳ, khuỵu gối xuống vươn tay nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta giật mạnh ra, mặc kệ sắc mặt tím tái không còn một giọt máu của Giai Mộng Kỳ.
Thân thể Giai Mộng Kỳ run lên, cho dù cô ta là một nữ nhân ngạo mạn đến cỡ nào, đối diện với một người có thể tàn nhẫn bất kì lúc nào mà giết chết cô ta, vẫn không thể không cúi đầu gào khóc thảm thiết khẩn cầu:
"Xin cô! Đừng giết tôi. Xin cô..."
Hạ Nhi liếc nhìn cô ta, khoé môi tinh xảo nhếch lên độ cong trào phúng, bàn tay cầm khẩu súng vươn ra, họng súng đen ngòm lạnh lẽo nâng nhẹ cằm Giai Mộng Kỳ lên, giọng nói mềm nhẹ trong trẻo:
"Sợ lắm sao?"
Giai Mộng Kỳ nước mắt lưng tròng, cả người run rẩy, liên tục nghẹn ngào gật đầu.
"Ồ! Biết sợ là tốt rồi."
Hạ Nhi dứt lời liền đứng dậy, xoay người nhìn về hướng Dung Lạc đang mỉm cười nhìn cô, miểng thuỷ tinh trên tay buông lỏng rơi xuống mặt sàn trơn bóng, vỡ tan.
"Muốn đưa đồ cho tôi, cô cũng không nên dùng cách như thế này." Giọng nói cô tràn ngập đùa cợt, không nghe ra ý tứ gì.
Dung Lạc bình thản đứng đó, tay đưa lên gỡ nhẹ mặt nạ màu trắng ném xuống đất, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ rực rỡ như châu như ngọc, môi mỏng cong lên nụ cười trầm ấm dịu dàng, mở miệng:
"Tôi đưa theo cách bình thường. Em dám nhận sao?"
Hạ Nhi nhíu mày, liếc nhìn sợi dây chuyền đang toả ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt trên tay mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484793/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.