Nữ nhân viên nhìn thấy ánh mắt chắc chắn lại mười phần tự tin của Lương Hạ, giọng bỗng trở nên nhỏ xíu:
"Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, giá không rẻ đâu. Cô chắc mình muốn mua chứ?"
Lương Hạ tức đến mức muốn nổ luôn lá phổi, ngay lập tức cúi đầu tìm ví trong túi xách.
Thế nhưng ông trời trêu đùa cô.
Tiểu lolita nào đó — quên ví ở nhà.
Nữ nhân viên nhìn điệu bộ của Lương Hạ, thấy cô lục tung túi sách lên cố gắng tìm cái ví, cho rằng Lương Hạ đây là đang cố vớt lại chút thể diện, cười cười thấp giọng mỉa mai:
"Cô vẫn là đi khỏi đây đi. Nếu không tôi sẽ gọi bảo..."
Chữ 'an' còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một giọng nói lành lạnh phía sau đột ngột cắt ngang lời cô ta.
"Tất cả túi trong cửa hàng này, tôi —— mua hết."
Nữ nhân viên sững sờ, nâng mí mắt nhìn về hướng giọng nói vừa vang lên, liền nhìn thấy một nữ nhân cao gầy, thân mình mảnh mai như nhành liễu, mặc một bộ váy đơn giản màu xanh nhạt, mái tóc nâu nhẹ xoăn gợn sóng chạm tới tận eo, chậm rãi từ cửa đi tới.
"Thanh toán đi."
Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt như gió lạnh tháng hai, tay cầm một chiếc thẻ màu đen đưa ra trước mặt cô ta.
Nữ nhân viên hơi giật mình, trông thấy dung nhan mỹ lệ khiến người ta kinh hãi kia, tay vừa đưa ra muốn nhận lấy thẻ bỗng dừng lại giữa không trung, nhìn không rời nổi mắt ra khỏi khuôn mặt ấy, quên luôn cả phản ứng.
Lương Hạ trợn tròn mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484754/chuong-133.html