Căn phòng sáng rực lên, trước mặt cô là Dung Lạc đang chậm rãi xoay người lại.
"Quả nhiên..." Hạ Nhi thấp giọng cười một tiếng.
Lúc cô bước vào phòng không hề ngửi thấy mùi máu, vì trong phòng Dung Lạc có xông hương, là loại hương trầm trầm khiến người ta dễ đi vào giấc ngủ, nhưng cô vẫn ngửi được mùi máu nhàn nhạt, lại vì quá để tâm tìm kiếm đồ của mình, cô cũng gạt phăng đi.
Thế nhưng giờ phút này, cô nhìn thấy cánh tay Dung Lạc đang rướm máu, thấm đẫm ra chiếc áo choàng màu trắng bên ngoài, màu sắc diễm lệ lại chói mắt.
"Em quan tâm tôi sao?"
Dung Lạc sắc mặt hơi tái nhợt, dịu dàng cười, nhưng vào mắt người ngoài lại khiến người ta không rét mà run.
Hạ Nhi bỗng nở một nụ cười lạnh lẽo như băng tuyết.
Nữ nhân này cho dù bị thương, vẫn có thể ung dung bình tĩnh như vậy, chiếc áo kia dày đến cỡ nào chứ, bên dưới sàn nhà còn vương vãi máu tươi đỏ rực, vết thương chắc hẳn là không nhẹ.
Một Dung Lạc tuyệt diễm không gì không làm được, lại bị thương nặng đến như vậy, tự nhốt mình trong phòng như một con dã thú, liếm láp vết thương không muốn ai trông thấy bộ dạng thảm hại của mình.
"Là Khương Tình làm. Đúng không?" Hạ Nhi cười khẽ, giọng nói dường như nắm chắc mười phần.
Ánh mắt của Dung Lạc đột nhiên sẫm lại, chân mày hơi nhíu, bật cười thành tiếng.
"Sao em biết?"
Hạ Nhi chậm rãi bước tới ghế sofa ngồi xuống, dựa đầu vào ghế sofa, ánh mắt thâm sâu khó lường, cười rộ lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484746/chuong-125.html