Mùa đông tới sớm —— sương giá rét lạnh kinh người.
Chiếc BWM lướt nhanh trên đường, phía sau là đoàn xe theo sát, tràng cảnh có chút rung động kích thích thị giác người nhìn.
Hạ Nhi an tĩnh ngồi trong xe, quay đầu hướng ra cửa kính, nhìn về ánh mặt trời mưa móc, là không khí, là tất cả những ánh sáng hy vọng, rốt cuộc cô vẫn là không nhịn được mà đau xót.
Dung Lạc ngồi bên cạnh, một cánh tay vẫn siết lấy eo cô, nghiêng đầu dựa lên ghế, đôi chân dài thon thả vắt chéo, đôi mắt xanh biếc giống như đáy biển đại dương hiện lên chút ý lạnh nhàn nhạt, ngón tay bỗng vươn ra kéo nhẹ cằm Hạ Nhi về phía mình.
"Em muốn làm gì với tôi cũng được." Giọng nói trầm thấp đè nén dục vọng.
Hạ Nhi ngước mắt, khoé môi cong lên độ cong kì lạ, lạnh giọng hỏi:
"Bất cứ thứ gì tôi muốn sao?"
Dung Lạc cười khẽ.
"Tất nhiên rồi! Vì đó là em mà."
Hạ Nhi rũ nhẹ mắt.
Dung Lạc tay dùng sức siết lấy Hạ Nhi, kéo cơ thể cô sát nhập vào người mình, hạ thấp giọng như cực lực ẩn nhẫn:
"Thế nên... xin em... đừng khóc nữa."
Hạ Nhi quay mạnh khuôn mặt sang hướng khác, Dung Lạc lại đưa tay tới kéo cằm cô trở lại, dùng đầu ngón tay thanh mảnh miết nhẹ lên gò má trắng bệch của Hạ Nhi, lau giọt nước mắt đang tuôn trào trên làn da nhẵn mịn.
Hạ Nhi ánh mắt quật cường nhìn Dung Lạc nghiến răng nghiến lợi:
"Tôi không muốn nhìn thấy cô."
Dung Lạc ngừng động tác trên tay, đôi mắt xanh biếc trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484742/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.