Hạ Nhi đang nằm trong phòng nghịch điện thoại thì có tiếng gõ cửa. Hạ Nhi không rời mắt khỏi điện thoại, nhẹ giọng cất tiếng nói:
"Ông vào đi!"
Ông Hạ khuôn mặt tươi cười mở cửa bước vào, Hạ Nhi bình thản ngồi dậy, tiện tay vứt điện thoại qua một bên, ngẩng đầu hỏi:
"Có chuyện tìm cháu ạ?"
Ông Hạ liền kéo ghế ngồi trước mặt Hạ Nhi, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi:
"Dương Tuyết Hy tới, sao con lại đuổi đi rồi?"
Hạ Nhi chớp nhẹ rèm mi, cười như không cười nói:
"Không đuổi đi thì giữ bà ta lại ăn tết ạ?"
Ông Hạ Minh nghe thấy liền có chút tức giận, đưa tay gõ nhẹ lên đầu Hạ Nhi trách mắng:
"Cũng là mẹ ruột con đấy, nói đuổi là đuổi, còn xưng hô như thế nữa."
Hạ Nhi vươn tay xoa nhẹ đầu, ánh mắt mang theo ghét bỏ bực bội nói:
"Mẹ ruột? Ông đừng nói chuyện cười như thế. Bà ta mà là mẹ con sao?"
Ông Hạ Minh có chút bất đắc dĩ, thở dài tựa như khuyên nhủ:
"Dù con có vạn phần không muốn, người phụ nữ ấy vẫn là mẹ con."
Hạ Nhi cười trào phúng, khuôn mặt nhỏ trở nên vô cùng lạnh lùng:
"Con chỉ có một người thân là ông. Trên đời này không còn ai nữa cả."
Ông Hạ Minh hơi nhíu mày, cảm thấy cô cháu gái của mình hôm nay hẳn là tâm tình không được tốt lắm, liền nhẹ giọng hỏi:
"Con đang không vui chuyện gì sao?"
Nói xong liền trầm mặc, khuôn mặt nghiêm túc:
"Khương Tình chọc giận con?"
Hạ Nhi nhìn mặt ông Hạ hiện ra vẻ bao che lại cưng chiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484664/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.