"Cô ấy cho rằng người anh Hàn Xuyên thích là con, muốn đâm chết con, con vẫn luôn xem cô ấy là bạn thân nhất của mình, con không biết cô ấy vì cái gì lại làm ra chuyện như thế." Giang Thanh Nhiên khóc rất thương tâm, làm người ta rũ lòng thương.
Hạ Hàn Xuyên ngồi ở trên ghế, đôi tay để trên đầu gối, nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Thanh Nhiên, rất nhanh lại cúi đầu, đáy mắt đen tối không rõ.
Giang phu nhân nghe xong cực kỳ tức giận, "Chuyện này... chuyện này Hướng Vãn, tôi luôn xem cô ta như con ruột mà đối đãi, mà cô ta lại gây ra chuyện động trời như thế này! Tôi sẽ đi báo cảnh sát, cho cô ta ngồi tù đến cuối đời!"
"Mẹ ——" Giang Thanh Nhiên khóc lóc túm cánh tay bà, liên tục lắc đầu, "Không cần, cô ấy là bạn thân nhất của con, con..."
Ông Giang đứng ở một bên, nhìn con gái của mình, như suy tư gì.
Bà Giang đau lòng lại phẫn nộ mà cắt ngang lời cô, "Con có biết mình thiếu chút nữa là chết rồi không? Có biết chân của con bị tàn phế rồi không, sau này không khiêu vũ được nữa?! Việc đã đến nước này, con còn giúp cái đứa tội phạm giết người kia!"
Nghe đến đây, Giang Thanh Nhiên ngơ ngẩn.
Cô nhìn đùi phải, thử hoạt động một chút, phát hiện ra dù chỉ một chút cử động nhỏ cũng không có, cô khẽ nhếch miệng, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Đáy mắt Giang Thích Phong tràn đầy rối rắm cùng thống khổ, hắn nhíu nhíu mi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2785586/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.