Chương trước
Chương sau
Trầm mặc.

Không khí đột nhiên trở nên có chút áp lực.

Hạ Hàn Xuyên trầm mặt nói: "Trong vòng hai mươi phút, mang tên bảo an kia đến đây."

Mộng Lan vâng một tiếng, gọi điện thoại giao phó cho cấp dưới, rồi mới trở lại đứng ở một bên.

Mộng Sở Hội cách bệnh viện không xa, mười lăm phút sau, tên bảo an thấp thỏm bất an đứng trong phòng bệnh.

"Biết tôi tìm cậu đến đây vì điều gì không?" Hạ Hàn Xuyên ngồi trên giường, hai mắt như đinh ghim chặt trên người tên bảo an.

Bảo an bị nhìn chằm chằm như thế, toàn thân nổi lên một tầng mồ hôi, nuốt nước bọt, lắp bắp mà nói: "Không... không biết."

"Hình ảnh Hướng Vãn loả thể là cậu truyền ra?" Hạ Hàn Xuyên đứng trên mặt đất, trên cao nhìn xuống, đáy mắt lập loè tối tăm.

Hắn bị Hạ Hàn Xuyên hỏi, tứ chi mềm nhũn, vội vàng nói: "Không có không có, lúc Hướng Vãn bị ngài đem tống ra ngoài, chúng tôi đang trong ca trực liền bị quản lý gọi ra ngoài, đều không ở trong phòng điều khiển. Chờ đến lúc chúng tôi trở lại, video theo dõi đã bị chị Lan xoá đi rồi, tôi cũng không có thời gian để chụp lại màn hình!"

Không cần Hạ Hàn Xuyên mở miệng, Mộng Lan đi đến trước mặt hắn , khóe mắt hơi chọn, "Hình ảnh Hướng Vãn loả thể kia..."

"Đó không phải là Hướng Vãn!" Bảo an sợ bị Hạ Hàn Xuyên trách tội, không đợi nàng nói xong, liền ngắt lời.

Hạ Hàn Xuyên kéo kéo cổ áo, nhíu mày, "Hửm?"

"Cái đó... đó là hình ảnh tôi tải về từ trên mạng." Bảo an toàn thân run rẩy, cúi đầu nói: "Tất cả mọi người đều bàn tán về việc của Hướng Vãn, còn có nhiều người biết tôi trong lúc đó đang trong ca trực nên dò hỏi tôi rất nhiều. Có vài người gợi ý cho tôi làm như thế, nên tôi mới... tôi mới đem hình ảnh này tung ra."

Sợ bị phát hiện là giả, hắn còn cố ý xử lý một chút hình ảnh khuôn mặt người trong ảnh, để tránh bị người khác nhận ra được đó không phải Hướng Vãn.

Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên lạnh thấu xương, cười như không cười, trên cổ ẩn ẩn có gân xanh nổi lên, "Thật là có tài, để cậu làm bảo an, thật là ủy khuất cho cậu rồi."

"Không có, không có, có thể... có thể ở Mộng Sở Hội làm việc là vinh hạnh của tôi, không biết có bao nhiêu người hâm mộ tôi." Bảo an thật cẩn thận mà lấy lòng nói.

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt một cái, trong mắt tựa vực sâu không đáy.

Bảo an bị cái liếc mắt này làm cả người phát lạnh, "Hạ tổng, tôi biết tôi sai rồi, tôi ngay lập tức trở về giải thích với mọi người bức ảnh đó là giả, tuyệt đối không để Hướng Vãn bị hiểu nhầm."

"Những người cùng cậu làm ra việc này viết thành danh sách rồi đem gửi Mộng Lan." Hạ Hàn Xuyên không tiếp hắn nói tra, mà là liễm con ngươi đột nhiên nói.

Bảo an gật đầu như gà con mổ thóc.

"Ở đây không còn chuyện của cậu nữa, về làm việc đi." Mộng Lan nhìn sắc mặt Hạ Hàn Xuyên, cùng bảo an nói.

Bảo an lau mồ hôi lạnh, phảng phất giống như được tái sinh, chạy nhanh về phía cửa.

"Từ từ!" Mộng Lan gọi hắn lại, kiều nhu cười, ngũ quan diễm lệ, "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, biết rõ chứ?"

Bảo an liên tục gật đầu, nịnh nọt nói: "Những người đó cả ngày cứ đi bàn chuyện bát quái, còn thích nói xấu người khác, tôi trở về sẽ dạy lại bọn họ, làm cho bọn họ không nói bừa nữa."

"Được rồi, đi đi." Mộng Lan rất đơn giản làm một động tác phất tay.

Bảo an nuốt nước bọt, mở cửa rời đi.

Hạ Hàn Xuyên cũng không ngồi trở lại giường bệnh, mà đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nói: "Lấy được danh sách, đem toàn bộ những người đó đuổi việc đi, Hội Sở không cần đến những người suốt ngày chỉ chăm chăm buôn chuyện của người khác mà không lo làm việc."

"Nghe được từ lời nói của hắn thì có lẽ không ít người. Nếu cùng một lúc đuổi việc nhiều người như vậy, nhân viên bổ sung vào không kịp, đối với hoạt động của Hội Sở sẽ ảnh hưởng không ít." Mộng Lan mệt mỏi, lười biếng mà ngồi ở trên ghế .

Với tiếng tăm có sẵn của Mộng Sở Hội, tìm vài chục nhân viên mới cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Nhưng mỗi nhân viên làm việc đều yêu cầu huấn luyện nửa tháng đến một tháng, nếu trực tiếp để bọn họ trở thanh nhân viên chính thức, không những không giúp được gì, có khi lại mang đến không ít phiền toái sau này.

Hạ Hàn Xuyên một chút do dự cũng không có, thanh âm lạnh lùng mà nói: "Từ chi nhánh khác điều người đến, bất quá, ngừng kinh doanh chỉnh đốn lại."

Thái độ của hắn làm Mộng Lan có vài phần giật mình, nhưng lại cảm thấy đúng như dự kiến ban đầu, quả nhiên, ngày thường là người tàn nhẫn, cũng không phải không có cảm tình.

Cô cong cong khóe môi, tâm tình rất sung sướng, "Tôi sẽ liệu tình huống mà điều phối người cho phù hợp, nhưng có thể tổn thất sẽ nhỏ nhất, có tình huống gì tôi sẽ cùng ngài bàn bạc sau."

Hạ Hàn Xuyên không lên tiếng.

Mộng Lan ho nhẹ một tiếng, cố ý nói: "À, đúng rồi, bảo an vừa rồi chủ động nhận sai, có phải hay không..."

Không chờ cô ta nói hết lời, Hạ Hàn Xuyên liền cắt ngang, "Chờ hắn làm những việc nên làm xong, đuổi việc. Đem việc hắn truyền bá hình ảnh loả thể cắt ghép thành ảnh người khác nhằm bôi nhọ họ gửi cho bên cảnh sát xử lý."+

"Haha" Mộng Lan cười nói: "Phát tán hình ảnh dâm uế 18+, đủ nghiêm trọng để xử phạt, nếu bị ngồi tù, ra ngoài cũng khó có thể tìm được một công việc tốt, cách xử lý này của ngài cũng thật là quá tàn nhẫn rồi."

Hạ Hàn Xuyên lành lạnh mà liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngồi xuống giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú bị Hướng Vũ đánh có chút sưng đỏ, thoạt nhìn có vài phần buồn cười.

Nhưng Mộng Lan cũng không dám trắng trợn, táo bạo mà cười nhạo ông chủ của mình, cô cúi đầu ho khan một tiếng nhịn cười, thật cẩn thận nói: "Xem cách ngài phản ứng nhìn thế nào cũng không giống như không có chút hứng thú nào với Hướng Vãn, ngài căn bản không cần đâm vào chân của mình làm gì."

Trực tiếp ngủ cùng người ta không phải là được rồi sao?!

"Cô rất nhàn rỗi?" Hạ Hàn Xuyên mày hơi hơi nhíu lại, rất nhan buông ra, đáy mắt đen tối không rõ.

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ không tiếp tục hỏi nữa, nhưng hắn càng phản ứng như vậy, Mộng Lan càng nổi lên tâm tư, "Hạ tổng, Hướng Vãn theo đuổi ngài nhiều năm như thế, ngài thật sự đối với cô ấy một chút tình cảm cũng không có sao?"

"Mộng Lan." bàn tay Hạ Hàn Xuyên nhanh chóng đánh xuống giường bệnh, thấp giọng cảnh cáo.

Mộng Lan chớp chớp mắt, làm như không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, "Nếu tôi thật sự chán ghét một người, cả đời cũng không muốn nhìn thấy người kia một lần, sẽ không hành động như ngài bây giờ giam người ta bên người mình, lâu lâu lại đến nhìn xem một lần?"

Trước kia, Hạ Hàn Xuyên có thể nửa năm cũng không đến Mộng Sở Hội, chứ không như hiện tại, dăm ba hôm lại đến một lần.

"Hạ tổng, thân là cấp dưới của ngài, cũng là một người phụ nữ, tôi cảm thấy tôi cần khuyên ngài một câu: "Tiếp tục hành động như bây giờ, sau này có quỳ cũng chưa chắc sẽ..." Bị Hạ Hàn Xuyên dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm, Mộng Lan liền chuyển đề tài, "Ngài nằm viện hay về nhà tịnh dưỡng?"

Hạ Hàn Xuyên thu hồi ánh mắt, không biết suy nghĩ chút cái gì, không lý nàng.

"Hạ tổng, còn rất nhiều việc chờ tôi xử lý, tôi xin phép về trước." Mộng Lan thướt tha đi ra ngoài.

Hạ Hàn Xuyên nhíu nhíu mày, ánh mắt lóe lóe, chặn Mộng Lan trước cửa nói: "Đem tôi thêm vào Wechat của Mộng Sở Hội."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.