Xe phía trước chậm rãi di chuyển, Hạ Hàn Xuyên khởi động xe đi theo, "Mẹ là chủ nhân của Hạ gia, muốn làm cái gì cũng không cần hỏi ý kiến người khác, bao gồm cả con bên trong."
"Điều này... Mẹ có khiến cho con buông tha cho Vãn Vãn đâu?" Triệu Du hôm nay mới biết được Hướng Vãn là bị con trai mình ép đến làm việc tại Mộng Sở Hội, tâm tình rất phức tạp, "Vãn Vãn mấy năm nay chịu khổ cũng đủ nhiều rồi, con không thể buông tha cho nó sao?"
Bên trong xe trầm mặc. Cuối cùng qua được đoạn đường tắc, tốc độ xe liền nhanh lên.
Triệu Du nghiêng đầu nhìn, "Ta biết con không có thích Thanh Nhiên, đêm đó Vãn Vãn đâm gãy chân nó, cũng không có liên quan gì đến con, con vì cái gì còn..."
"Mẹ" Hạ Hàn Xuyên ngắt lời mẹ, trầm giọng nói: "Mẹ, ba và dì Lâm có gain tình, con sẽ không hỏi đến, thế nên chuyện của con mẹ cũng không cần nhúng tay."
Triệu Du trên mặt có chợt lóe lên tia chật vật, nhưng rất nhanh khôi phục như thườngkhông lên tiếng nữa.
Hướng Vũ đi rồi không đến nửa giờ, vợ chồng Hướng Kiến Quốc liền tới. Vu Tĩnh Vận nhìn quanh phòng bệnh, không tìm được Hướng Vũ, nôn nóng mà nói: "Anh trai con đâu? Ta nghe người ta nói nó tới bệnh viện tìm con!"
Thì ra cũng không phải đến thăm cô, là tới tìm anh, ánh mắt Hướng Vãn ảm đạm, "Anh..."
Cô vừa mở miệng, liền bị Hướng Kiến Quốc đỏ mặt tía tai mà ngắt lời, "Mặc kệ bên ngoài ai có nói A Vũ là người như thế nào, nó cũng chưa từng hỗn láo với ta. Vậy mà cô vừa ra tù, A Vũ lúc nào cũng cãi nhau với tôi, lại nói sẽ rời khỏi Hướng gia, đây là không phải đều là cô xúi giục nó"
"Con?" Hướng Vãn trở tay chỉ vào chính mình, cười, "Xúi giục?"
"Không phải cô thi còn có thể là ai? Cô từ nhỏ đã thích đi gây chuyện khắp nơi, A Vũ cũng không ít lần theo cô gây chuyện! Những cái đó còn chưa tính đến, giờ cô lại xúi giục nó rời Hướng gia! Nó từ nhỏ đã yêu thương cô, chiều chuộng cô, làm chuyện như thế này cô thấy mình có còn lương tâm hay không?" Hướng Kiến Quốc quát lớn, sắc mặt vì kích động mà có vẻ có chút dữ tợn.
Hướng Vãn yên lặng nhìn ông ta, đột nhiên cảm thấy thật xa lạ, dường như người cha trong trí nhớ của cô và bây giờ là hai người khác nhau.
"Kiến Quốc, Vãn Vãn dù sao cũng là con gái ông, đừng nói những lời khó nghe như thế." Vu Tĩnh Vận đáy mắt có chút đau lòng, cũng có lo âu, "Vãn Vãn, con nói cho mẹ biết, con đem anh con giấu chỗ nào rồi?"
Hướng Vãn cánh môi run rẩy, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Con không có giấu anh ấy."
"Bà còn bảo tôi nói được khó nghe?" Hướng Kiến Quốc chỉ vào Hướng Vãn, cùng Vu Tĩnh Vận nói: "Bà xem bà ôn tồn mà cùng nó nói chuyện, nó sẽ nói thật với bà sao?!"
Vu Tĩnh Vận thở dài, lôi kéo tay Hướng Vãn, nước mắt liền xoạch xoạch rơi xuống, "Vãn Vãn, con thử suy nghĩ xem: Con đã không còn là người của Hướng gia nữa. Nếu anh con cũng bỏ cái nhà này đi, người ngoài sẽ nghĩ về Hướng gia như thế nào đây?"
Hướng Vãn thân mình căng đến gắt gao, cắn răng nhịn xuống, khóe mắt có chút chua xót.
Vu Tĩnh Vận tận tình khuyên bảo, "Ta biết con hận ta và cha con, nhưng con cũng phải suy nghĩ cho anh trai và chị dâu chứ. Anh trai con trước giờ đều làm ở công ty, nó rời khỏi Hướng thị, sẽ sống sót như thế nào? Hơn nữa hai cháu của con còn nhỏ, mới hơn một tuổi, con thật sự nhẫn tâm nhìn bọn chúng bởi vì chút lợi ích còn bản thân con mà chịu khổ sao."
"Đủ rồi!" Hướng Vãn hét lên một tiếng, bảo cô suy xét cái này, suy xét cái kia, họ trước giờ đều không biết chuyện cô làm đều vì nghĩ cho họ mà cắn răng chịu đựng.
Vu Tĩnh Vận bị tiếng hét của cô làm cho sửng sốt một lát, nhanh chóng lấy lại tinh thần trên mặt tràn đầy thống khổ, nước mắt mãnh liệt dẫn ra ngoài.
"Mẹ chiều hư con, hai anh em chúng nó trở nên như bây giờ, tất cả đều do bà chiều hư mà ra!" Hướng Kiến Quốc mặt âm trầm, nói được đầy nhịp điệu.
Vu Tĩnh Vận lau khóe mắt, thanh âm nghẹn ngào, "Đều là tôi sai, nếu trước đây tôi nghe lời ông, đối hai đứa nó quản giáo nghiêm một chút, chuyện cũng không đến mức..." biến thành như bây giờ.
"Anh Hướng Vũ đã trở về nhà rồi, hơn nữa sau này sẽ không bất kỳ quan hệ nào với con nữa." Hướng Vãn nắm chặt góc áo, ngẩng đầu nháy mắt, tơ máu trải rộng trong đáy mắt, "Như vậy Hướng tổng và Hướng phu nhân đã vừa lòng chưa?"
"Đã về nhà rồi sao..." Vu Tĩnh Vận ngượng ngùng mà nói.
Hướng Kiến Quốc đang định nói gì đó, Hướng Vãn trước một bước: "Hướng tổng và Hướng phu nhân có thể đi về."
"Vãn Vãn, cha mẹ vừa rồi chính là có chút nóng vội, nói chuyện khi cũng không lựa lời, không có ác ý." Ánh mắt cô lạnh nhạt đâm vào Vu Tĩnh Vận làm bà đau lòng.
Hướng Vãn rũ mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, toàn thân cô bao phủ một tầng ánh sáng, thoạt nhìn trông rất gầy, "Hai vị vẫn là nhanh trở về đi, lỡ như bị người nhìn thấy, truyền đến tai Hạ tổng, các người lại đến đây mắng ta."
Thanh âm của cô rất nhẹ, ẩn ẩn mang theo một chút châm chọc.
"Nếu không phải nghe nói A Vũ ở chỗ này, cô cho rằng tôi sẽ đến nơi này?" Bị Hướng Vãn đuổi khéo, Hướng Kiến Quốc cảm thấy không có mặt mũi, trực tiếp hắc mặt đi ra ngoài.
Vu Tĩnh Vận đứng ở trước giường bệnh, có nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Bà có chút co quắp mà nhìn Hướng Vãn, rồi mới lấy ví tiền ra, rút ra một thẻ ngân hàng, nhét vào trong tay Hướng Vãn, "Cầm đi."
"Tôi và Hướng phu nhân không thân không thích, bà đưa tôi cái này, thật sự tôi khôn dám nhận." Hướng Vãn nhàn nhạt mà đem thẻ ngân hàng nhét trở lại tay bà.
Vu Tĩnh Vận trong lòng khó chịu, nói câu "Con đứa nhỏ này", đem thẻ ngân hàng nhét nhanh lại tay Hướng Vãn.
"Mẹ ——" Hướng Vãn ngửa đầu nhìn, hạt màu vàng trong mắt ảnh ngược thân ảnh của bà, "Đây là cuối cùng con gọi người là mẹ. Con cũng không con là Hướng Vãn ngày xưa, cũng không con là người của Hướng gia, nên cũng sẽ không còn vì chút tiền tiêu vặt mà trở nên vui vẻ nữa."
Nhìn thấy đáy mắt Vu Tĩnh Vận ẩn ẩn đau lòng, nhẹ giọng nói: "Cứ như vậy đi, coi như tôi chưa từng có mẹ, mà Hướng phu nhân đây cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai mà thôi."
"Vãn Vãn, con..." Vu Tĩnh Vận lấy khăn lau nước mắt, một lần nghẹn ngào đến nói không nên lời lời nói.
Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm không kiên nhẫn Hướng Kiến Quốc, thúc dục bà trở về. Lưu luyến nhìn Hướng Vãn vài lần, rồi mới ừ lên tiếng, chạy chậm đi tìm Hướng Kiến Quốc.
"Ở nhà từ phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử." Hướng Vãn cười cười, cười mà nước mắt cư chảy xuống không ngừng.
Cô lau đi khóe mắt, xốc chăn lấy ra hộp quà bên trong, ai cũng không giúp được cô, hiện tạo cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
Hướng Vãn lại ở bệnh viện hai ngày, liền bị Triệu Du đưa về Hạ gia. Cô vẫn luôn tìm kiếm cơ hội dụ dỗ Hạ Hàn Xuyên, nhưng ở Hạ gia hai ngày, ngày đầu tiên ở bữa cơm chiều mới gặp được anh ta, sau đó chưa gặp lại lần nào nữa, làm sao mà tiến hành kế hoạch được.
Ngày thứ ba giữa bữa cơm trưa, Triệu Du cùng cô trò chuyện, ở nàng hoàn toàn không phòng bị được tình huống này sẽ xảy ra, đột nhiên nói: "Ngày mai chính là sinh nhật con, dì định tổ chức một bữa tiệc cho con."
"!"Hướng Vãn đồng tử dừng lại, đôi đũa rơi xuống đất. Cây ngô đồng ở hạ lưu sông Trường Giang, Thanh Nhiên cùng cô nói chuyện, trước biệt thự Hướng gia Giang Thanh Nhiên chủ động lao vào xe của cô, trong tiệc sinh nhật của chính mình ai cũng bao vây chỉ trích cô, còn có Hạ Hàn Xuyên ở biệt thự của anh ta đánh gãy nàng cô. Từng hình ảnh của quá khứ chen chúc hiện lên trong đầu cô, thay phiên xé rách tâm hồn Hướng Vãn.
Ngày 28 tháng 9 đối cô mà nói chính là ác mộng, hai năm nay cô luôn muốn lãng quên đi ngày này, lãng quên đi ngày sinh nhật của chính mình, không muốn nhớ đến nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]