“Xin lỗi, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.” Hướng Vãn cúi gập người chín mươi độ, sắc mặt điềm đạm.
Lâm Điềm Điềm ghét nhất là Hướng Vãn suốt ngày bày dáng vẻ đoan trang đó ra, một kẻ giết người mà thôi, kiêu ngạo gì chứ, “Cô như thế là biểu cảm gì vậy? Xin lỗi tôi rất ấm ức sao? Có tin tôi mà không vui thì sẽ khiến cho cô đến công nhân vệ sinh cũng không làm nổi hay không?”
“Lâm Điềm Điềm, cô quá đáng quá rồi đấy!” Chu Diểu hét lên.
Lâm Điềm Điềm coi như không nghe thấy câu nói này vậy, tiếp tục nhắm vào Hướng Vãn, “ Nói cô đó, cô là cái rắm gì chứ!”
“Xin lỗi, đã làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.” Hướng Vãn cúi gập người xuống, mái tóc ngắn xõa xuống che đi ánh mắt của cô, giọng nói vẫn như cũ rất bình thản.
Thủ đoạn nhỏ này của Lâm Điềm Điềm chẳng khác gì so với những người trong tù kia, căn bản không ra gì cả.
Lâm Điềm Điềm chính là muốn nhìn cô tức giận, lúc này nhìn thấy cô chẳng có chút phản kháng gì cả, có một cảm giác bất lực giống như đấm vào đống bông vậy.
Cô căm giận lườm Hướng Vãn một cái, quay người lại, tiếp tục nghịch điện thoại.
Hướng Vãn uống thuốc rồi nằm xuống, dạ dày đau khá nghiêm trọng, đến quá nửa đêm mới ngủ được. Ngày hôm sau sau khi thức dậy, sắc mặt cô trắng bệch rất đáng sợ.
Chu Diểu nói sẽ xin nghỉ cho cô, nhưng bị cô từ chối, có mệnh lệnh của Hạ Hàn Xuyên ở đó, chủ quản sẽ không cho cô nghỉ đâu.
Cô uống thuốc, chệnh choạng đi tới chỗ chủ quản điểm danh.
“Cô đến muộn tròn một phút!” Chủ quản chỉ thẳng ngón tay vào mặt cô, “Đừng mong lương tháng này nữa!”
“Xin lỗi, hôm nay tôi không được khỏe, sẽ không có lần sau nữa.” Hướng Vãn cúi đầu nhận lỗi, bộ đồng phục rộng rãi khiến cô trông thật nhỏ bé.
Thực ra cô cao 1m7, không hề nhỏ bé chút nào, chỉ là gầy quá, gầy tới mức thậm chí nhìn có vẻ không được mạnh khỏe chút nào.
Liên tiếp lại có thêm mấy công nhân vệ sinh tới, mấy người cũng không lạ gì cô cả, cười cười nói nói tới điểm danh.
“Lần sau sao? Cô còn nghĩ có lần sau à?” Chủ quản coi như không nhìn thấy mấy công nhân vệ sinh đến muộn, “Tôi làm việc bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ gặp công nhân nào mà thái độ không đứng đắn giống như cô!”
Hướng Vãn cúi đầu, “Xin lỗi.”
“Đừng có nói xin lỗi với tôi, xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần tới cảnh sát làm gì chứ?” Chủ quản chỉ cô, nước bọt phun hết cả ra, “Tôi không quan tâm trước đây cô là người như thế nào, nhưng hiện giờ cô là công nhân ở đây, thì phải nghe lời tôi!”
Hướng Vãn lau lau nước bọt trên mặt cô, “Vâng ạ.”
“Hôm nay cô đến muộn một phút, thì phải lau dọn thêm một tầng nhà nữa, tầng bốn tầng năm đều do cô dọn dẹp, tôi sẽ đi kiểm tra.” Chủ quản nói.
Câu lạc bộ giấc mơ một tầng có tới mười sáu phòng, mặt sàn hành lang, mặt sàn các phòng, trên tường rồi nhà vệ sinh đều phải lau dọn, trong trường hợp bình thường sẽ có hai người phụ trách dọn dẹp.
Hướng Vãn mấy ngày nay luôn phải một mình lau dọn một tầng, đã là quá giới hạn, giờ lại giao cho cô thêm một tầng nữa.
Cô cắn môi, hàm và lưng căng ra, cơn giận từ trong đáy lòng dâng lên, dường như muốn phun ra khỏi lồng ngực.
“Sao vậy, cô không vừa lòng sao?” Chủ quản cao giọng.
Hướng Vãn nắm thật chặt tay ở trong tay áo, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, “Không có.”
“Không có thì tốt, có cũng vô dụng!” Chủ quản nhìn thời gian, “Mau đi làm việc của mình đi, còn ở đây ngây ngô cái gì nữa? Hay còn chờ tôi đi lấy dụng cụ cho cô sao?”
Một số công nhân đi qua, thấy vậy phá lên cười.
Hướng Vãn cúi đầu đi tới phòng lấy dụng cụ, lên lầu bắt đầu làm việc.
“Tiểu Vãn, “ hai cô vệ sinh đi tới, trong đó có có một cô do dự hỏi: “Tầng năm cũng do cô làm à?”
Hướng Vãn gật đầu.
“Tầng bốn tầng năm … đều là một mình cô?” Cô còn lại hỏi.
“Ừ.” Hướng Vãn cười nhạt, “Hai cô nghỉ ngơi đi, chỗ này giao cho cháu là được rồi.”
Hai cô nhìn một lượt, trong đó có một cô thở dài, “ Một mình cô lau dọn hai tầng, có mệt chết cũng làm không xong được! Nếu như cô có khúc mắc gì với chủ quản, thì đi chỗ khác mà làm đi, cô trẻ đẹp thế này, chắc chắn là không thiếu việc để làm.”
“Hướng Vãn lắc đầu, nếu như có thể ra đi, thì cô đã đi từ lâu rồi.
“Cô bé này …” một cô than thở một tiếng, bị cô còn lại kéo đi.
Hướng Vãn cầm lấy giẻ lau, tiếp đến là cây lau sàn, đột nhiên, trong tầm nhìn xuất hiện một đôi giày, “ Làm phiền nhấc chân lên, xin cảm ơn.”
Giày không động đậy.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của Giang Thích Phong.
“Hoan nghênh quý khách, cẩn thận trơn trượt.” Hướng Vãn cầm chiếc giẻ lau nhường sang một bên, tầm nhìn không nhìn thêm người anh thêm một giây nào nữa.
Giang Thích Phong nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hiện lên sự tức giận.
Hướng Vãn cũng chẳng buồn để ý đến anh ta, cầm giẻ lau đi qua một bên, tiếp tục lau sàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]