Nhà Mai lại quay về nhịp sống ngày thường. Hôm trước a Phúc nhùng nhằng không chịu đi học, hắn nói ở nhà chơi với Mai cho đỡ buồn. Cô phải hầm hừ nói:
– Đệ làm biếng thì có, không đi học rồi sao về giúp tỷ viết chữ. Không thấy tay tỷ đau sao?
Nghe đến đó thì hắn lật đật ôm giỏ đệm chạy theo a An, cũng còn biết thương mình. Nương cứ nhìn cánh tay cô, rồi nước da xanh mét của cô mà rươm rướm nước mắt. Lúc nghe lang y nói vài năm nữa cánh tay sẽ khỏi, nương mới không sụt sùi nữa.
Hôm chợ phiên, Hùng huynh và a Sao đến chơi. Nương và Cúc tỷ làm thức ăn trưa đặc biệt thịnh soạn. A Sao ha ha cười nói:
– Bà nội ta khen ngươi gan dạ quá!
Mai cười cảm ơn La bà, còn cám ơn hắn cho mượn cái áo da trâu.
– Không có gì, ngươi thích thì cứ lấy mặc. Mai mốt ta xin cha tìm mua cái khác. Mà sao, bộ cung tên tốt không?
Trời, thì ra chuyện hắn quan tâm nhất là hỏi xem bộ cung tên mới có tốt không, thiệt là.
– Chưa có xài tới.
– Sao vậy?
Mai liếc hắn, không dùng là tốt chứ sao? Một đám người lớn đi chung, mà Mai phải bắn tên thì họ cũng “vô dụng” quá đi. Nhắc chuyện này Mai mới nhớ, cô có việc nhờ cậy Trần gia.
Sau hôm về làng, ba người Trần gia có đến đây, đem trà rượu đến nói cảm ơn. Họ biết ý không đưa bạc như ở chỗ Lâm bá. Mấy người lớn trò chuyện, thăm hỏi một hồi thì về. Vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313986/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.