Buổi sáng ở đây không có tiếng gà, Trần bá nhìn trăng sao mà đoán thời gian. Cha cảm ơn Trương bá, Lý thúc; chào từ biệt huynh đệ Trần bá rồi xuôi ghe về hướng Trấn Giang. Hai chiếc ghe kia ngược về Giá Khê và Đông Hồ.
Tối qua Trần bá đã chỉ đường rất cẩn thận. Dù hơn hai năm nay nương không về nhà ngoại nhưng hướng đi cũng nhớ rõ, cảnh vật hai bên cũng không thay đổi nhiều. Những rừng cây tràm, cây đước vẫn sinh sôi xanh mát. Chỉ có những ngôi làng hay chợ ven sông thay đổi, nương chỉ vào ngôi làng phía trong rừng cây thưa.
– Mấy năm trước ở đây chỉ có ba ngôi nhà, bây giờ nhiều hơn rồi.
– Phía trong kia có ngôi chùa rất linh thiêng. Mấy nhà phú hộ ở trấn năm nào cũng đến Lễ Phật cầu an.
Nương giống như đang nhớ lại ký ức thời con gái, càng gần đến nhà ngoại nương càng vui vẻ kể rất nhiều chuyện xưa. Chuyện năm lũ về ngập lênh láng, trấn trên cũng ngập sâu. Chuyện lúc tám tuổi cậu hai lạc trong rừng gần một tháng không về, tìm không thấy. Bà ngoại khóc cạn nước mắt định lén lập bàn thờ cho cậu (trẻ con yểu mạng không được thờ). Đến lúc cậu về quần áo rách bươm nhưng rất khỏe mạnh còn gánh theo gà rừng, thỏ rừng về nhà.
Nương rất nhớ quê! Dù đang sống vui vẻ với chồng con nhưng nương vẫn dành riêng trong lòng nỗi nhớ về quê mình. Có lẽ ai cũng vậy, ai cũng có riêng một khoảng trời tuổi thơ trong ký ức, trong tim.
Mặt trời gần xuống biển, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313929/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.