Mấy ngày tiếp theovội vã trôi qua, cái ghe thứ ba chưa xong thì có khách từ trong làng đến xem. Nhìn chiếc ghe được ghép ván đáy, ván be, đóng cong vững chắc, ông khách hài lòng hỏi giá.
– Hôm trước ta nghe nói mười lăm quan, giờ sao là hai mươi?
– Phải, cái ghe hôm trước nhỏ hơn so với ghe này, mũi ghe cũng thấp hơn, lúc chèo nặng tay.
Ông khách ngập ngừng rồi nói:
– Không giấu gì đệ, nhà ta mới chuyển vào gần Dương thúc trong kia. Dựngnhà, nộp thuế đất chỉ còn cỡ mười lăm quan. Ta tính mua ghe đi lại đánhcá chờ vụ mùa sau. Bây giờ không đủ tiền rồi, đệ có đóng cái ghe nhỏ hơn giá mười lăm quan không?
– Được, chỉ là huynh đợi thêm, gần một con trăng mới xong.
– Vậy à, chắc cũng phải chờ thôi.
Ông khách có vẻ tiếc nhìn chiếc ghe mấy lượt, nhưng cũng quay về. Lúc nóichuyện mấy đứa nhỏ trong xưởng đều nghe, nên cha quay lại nói:
– Ta nghĩ mình đóng cỡ nhỏ, cỡ lớn để nhà người ta dễ chọn lựa.
Mai nghĩ nghĩ rồi nói:
– Cha nói đúng, nhà mình làm hai cỡ càng tốt. Chỉ là con thấy ông khách này muốn đánh cá vẫn nên dùng ghe lớn mới an toàn.
– Phải, con nói phải. Không lẽ mình cho ông ấy nợ?
– Cha, không nên cho nợ. Con tính cách này cha thấy được không?
Cách mà Mai tính là nhà người khác có sức lao động thì đi đốn gỗ hoặc xẻ gỗbù lại tiền còn thiếu, vừa giúp nhà cô đỡ công. Nhà cô đóng ghe nhanhhơn mà nhà họ cũng mua được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313911/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.