A Vĩnh nghe gọi chạy ra, hắn thấy phía trong làng có nhóm người đứng ở nhà Dương ông. A Vĩnh không đợi nhắc, chạy ù về hướng đó. Mai đang đứng trong sân phân vân không biết nên theo a Vĩnh hay không thì thấy Tương huynh chống xuồng đến.
– Nương, có người bị sấu cắn, mang đến cho lang y trị thương.
– Tương huynh nói với bá mẫu, mọi người đều giật mình hoảng sợ.
– Sấu ở đâu? Gần đây sao?
– Không, ở Giá Khê. Họ không tìm được lang y nên đến đây. Con gặp xuồng họ trên đường về.
– Bị thương sao?
– Con không rõ lắm, họ rất vội nên không nói nhiều.
Đám đông trong làng càng đông hơn, nhiều người nghe tin chạy đến.
– Chết rồi, không phải Đỗ lang y đã đi Lũng Kỳ rồi sao? Đã về chưa?
Bá mẫu giật mình la lên, chắc là lang y chưa về nên mọi người vẫn đứng trong nhà Dương ông. Mai chưa kịp nghĩ xong đã vội chạy đi, đến đó xem sao, mạng người quan trọng. Nương và bá mẫu cũng đi theo.
Gần một khắc thì đến, trong sân nhóm người đứng thành vòng tròn, có tiếng thì thầm nói chuyện và tiếng thở dài của vài người. Mai không dám chen vô mà đưa tay kéo áo Vĩnh ca, hắn quay lại thấy Mai thì lui ra ngoài.
– Thúc ấy bị sấu cắn mất chân, máu chảy nhiều đã ngất rồi, con trai thúc ấy cũng bị thương ở tay. Nghe nói là con sấu này lần trước ăn mất vợ và con gái, chiều qua xém chút cắn nhà bá kia.
A Vĩnh chỉ người đàn ông đang đứng gần Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313896/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.