Sau ngày tìm được Hạ Thiên về, Hạ Minh liền mua một cái di động cho Hạ Thiên, lưu dãy số của mình vào. Tên hắn lưu là “Hạ Minh”, mấy ngày sau xem di động của Hạ Thiên, tên đổi thành “Ba ba”.
“Cậu không cần gọi tôi là ba ba.” Hạ Minh sợ Hạ Thiên miễn cưỡng, xưng hô gì đó không hề quan trọng với hắn.
Hạ Thiên vừa nghe hắn nói vậy, nước mắt lập tức vọt lên, “Ba ba là không muốn con sao?”
Đó, Hạ Thiên là bé khóc nhè, còn là bé khóc nhè nhạy cảm, “Tôi không có ý đó… cậu muốn gọi gì thì gọi đi.”
Thế là Hạ Thiên lại thay đổi một khuôn mặt tươi cười thật mau, gọi Hạ Minh một tiếng “Ba ba” đầy ngọt ngào.
Hạ Minh thật sự có cảm giác làm cha.
Hạ Thiên dưỡng thành tật xấu, không dựa vào Hạ Minh không ôm cánh tay Hạ Minh liền không ngủ được. Thế là phòng của Hạ Thiên lại trở thành phòng cho khách, cậu bắt đầu xài chung một phòng ngủ với Hạ Minh.
Kỳ nghỉ đông của Hạ Minh mắt thấy sắp kết thúc, kỳ nghỉ hè của Hạ Thiên cũng sắp kết thúc.
Nhân lúc còn rảnh rỗi, Hạ Minh bắt đầu dạy Hạ Thiên nấu cơm. Hắn vừa khôi phục đi làm hàng ngày, liền bận sáng bận tối, Hạ Thiên phải học được cách chăm sóc cho bản thân. Hạ Thiên làm việc nhà rất lợi hại, chỉ là không biết nấu cơm. Đương nhiên, hắn là có tiền để cho Hạ Thiên gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng không thể ăn cơm hộp cả một năm 365 ngày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-thien/2519533/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.