Cuối năm Hạ Minh vội đến sứt đầu mẻ trán, gần như ngày nào cũng phải mang công việc về nhà. Gần đây Hạ Thiên đều khiến người rất bớt lo, ngoan vô cùng.
Chỉ có một chuyện khiến Hạ Minh phiền não. Hạ Thiên mời Hạ Minh đi xem hội diễn Nguyên Đán của lớp cậu. Vấn đề là dường như Hạ Minh không rút ra được thời gian, hơn nữa lần trước Hạ Minh đã thả bồ câu buổi họp phụ huynh của Hạ Thiên một lần rồi, lần này còn không đi nữa, liền có chút băn khoăn.
Hắn không từ chối, chỉ nói cho Hạ Thiên, phải xem lịch. Ánh mắt Hạ Thiên lập tức trở nên ảm đạm với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hạ Minh cảm thấy trái tim mình bị Hạ Thiên bóp chặt.
Ánh mắt mất mát đáng thương vô cùng của Hạ Thiên giống như khắc vào trong đầu óc Hạ Minh, mấy ngày sau đó, cho dù hắn có thời gian nhàn rỗi, nhất định sẽ nhớ đến ánh mắt tràn đầy chờ mong của tiểu Hạ Thiên khi nhìn về phía mình.
Này lại làm hắn nhớ tới thời kỳ niên thiếu của mình, khi đó chuyện hắn buồn rầu nhất chính là họp phụ huynh, tuy rằng phụ huynh của hắn chỉ có phần được khen ngợi, nhưng tóm lại là phiền phức. Lần nào Hạ Thiên cũng phải vắt hết óc để tìm lý do với giáo viên, tư vị kia thật sự không dễ chịu.
Nếu mình không đi, nhưng phụ huynh của những đứa bé khác đều đi, vậy Hạ Thiên lẻ loi một mình phải đáng thương biết bao. Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-thien/2519527/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.