Chương trước
Chương sau
Sự thật chứng minh, Hạ Thiên thật sự chấp mê bất ngộ, dầu muối không ăn. Hạ Minh cảm thấy bản thân giống như làm liên tục mấy tràng báo cáo tổng kết cuối năm, mồm mép đều sắp bị mài hỏng rồi, Hạ Thiên vẫn nói với hắn hết lần này đến lần khác, “Ba ba, con thật sự thích ba.”

Đàm phán bị ép kết thúc, Hạ Thiên đi tắm, Hạ Minh xuống lầu chạy bộ.

Lúc hắn trở về, Hạ Thiên mới ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ mặc một cái áo thun màu trắng rộng thùng thình, hai cái chân dài trắng mịn xông vào tầm mắt Hạ Minh không chút kiêng kỵ.

Có lẽ là bởi vì giấc mộng xuân không biết xấu hổ kia, Hạ Minh cảm thấy mình không thể nhìn thẳng Hạ Thiên hiện tại. Lúc trước Hạ Thiên cũng mặc thành như vậy lắc lơ trong nhà, nhưng lực chú ý của hắn không đặt ở trên hai cái đùi trơn bóng kia. Hôm nay không biết có chuyện gì, đôi mắt hắn giống như không chịu khống chế của hắn, tầm mắt luôn không nhịn được dời xuống.

Hắn liếc mắt nhìn Hạ Thiên nhiều một chút, cảm giác tội ác liền nhiều hơn một chút. Hạ Minh cảm thấy bản thân có nguy cơ biến thành một người xấu

Hạ Thiên không hiểu rối rắm trong lòng hắn, giống như ngày thường, đầu bọc khăn lông, ngồi xuống sô pha, gọi Hạ Minh thổi tóc cho cậu.

Hạ Minh do do dự dự, lắc lư qua một cách không tình nguyện, cảm thấy có chút ủy khuất, vì sao hiện tại làm gì đều trở nên không được tự nhiên?

Hắn nhận khăn lông trước, lại lau lau đầu tóc đã khô một nửa của Hạ Thiên. Động tác hôm nay của hắn rất thô bạo, đầu của Hạ Thiên bị hắn đùa nghịch đến lúc ẩn lúc hiện. Khăn lông to rộng che khuất đôi mắt Hạ Thiên, chỉ lộ ra cái mũi cùng bờ môi phớt hồng, Hạ Thiên hơi ngửa đầu, Hạ Minh đột nhiên cảm thấy tư thế này như là đang đòi hôn.

Hắn nghĩ nhất định là mình bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng nhớ tới trải nghiệm tồi tệ đêm qua. Hạ Thiên hôn hắn, hai cánh môi đầy đặn ở trước mắt thực hiện tiếp xúc thân mật không khoảng cách cùng với môi hắn. Không biết là ký ức tự động điểm xuyến thêm, hay là hiện thực thật sự như thế, hắn cảm thấy môi Hạ Thiên mềm mại không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ là thời gian hắn ngây người quá dài, Hạ Thiên tự mình đẩy khăn lông ngăn cản tầm mắt của mình ra. Hạ Minh lập tức luống cuống, hắn sợ Hạ Thiên nhìn thấu những suy nghĩ dơ bẩn trong đầu óc mình, ném khăn lông lên người Hạ Thiên, bảo cậu tự lau, hắn mặc kệ.

Hắn trở lại phòng ngủ, phát hiện mặt cùng tai mình đều thật nóng. Này tính là gì chứ? Hạ Minh cho rằng mình đời này đều sẽ không động tâm nữa, tuy rằng hắn không phải kiểu người đa sầu đa cảm*, nhưng tan rã trong không vui cùng Trần Vãn, chính là tạo thành vết sẹo trong lòng hắn. Nói ở trình độ nào đó, Hạ Minh cảm thấy mình sẽ không tin tưởng tình yêu thêm lần nào nữa.

(*伤春悲秋 thương xuân bi thu: bởi vì mùa, cảnh vật thay đổi mà khiến cho cảm xúc bi thương, thường để hình dung đa sầu đa cảm.)

Hiện tại Hạ Minh muốn vả mình một cái, hắn là người đã trải qua tình yêu, hắn hiểu cảm giác động tâm. Chỉ là hoang mang, sao lại động tâm với Hạ Thiên chứ? Thật là không thể nắm, cũng không thể đoán được lòng người. Hạ Minh đột nhiên có chút thất vọng với bản thân.

Tiếng máy sấy truyền đến từ bên ngoài, Hạ Minh ngã xuống giường lớn mềm mại.

Lúc vừa đưa Hạ Thiên về nhà, Hạ Thiên không thể sấy tóc một mình, có lần còn bị gió nóng làm bỏng tai, lúc sau đều để cho Hạ Minh giúp cậu. Sấy tóc gần như thành chuyện thường ngày của hắn và Hạ Thiên. Hiện giờ cân bằng bị đánh vỡ, ngay cả chuyện nhỏ bé không đáng kể nhất đều bắt đầu trở nên không được tự nhiên. Hạ Minh ý thức được, không phải trêu chọc của Hạ Thiên khiến cho toàn bộ thứ này trở nên không được tự nhiên, là bởi vì trong lòng hắn có quỷ.

Lúc hắn tắm xong đi ra, Hạ Thiên đã không còn ở phòng khách. Hạ Thiên đi ngủ phòng cho khách, đây là kết quả duy nhất của cuộc đàm phán hôm nay của bọn họ.

Hạ Minh lấy một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo của bàn trà. Lần đầu tiên hắn hút thuốc ở trước mặt Hạ Thiên, nhíu mày nhỏ xíu gần như không thể nhìn thấy của Hạ Thiên bị hắn bắt được, sau đó hắn liền bỏ.

Hắn đi đến ban công mở to cửa sổ, đốt điếu thuốc, lúc này chính là rất muốn hút một cây, bởi vì phiền lòng. Một đốm đỏ lập lòe lập lòe ở trong bóng tối, càng hút suy nghĩ của hắn càng rối loạn hơn.

Quay lại phòng ngủ, nằm xuống giường, cũng là lăn qua lộn lại không ngủ được, Nhắm mắt, tinh thần lại tỉnh táo.

Không biết mấy giờ, tiếng bước chân mỏng manh truyền đến từ trong phòng cho khách, ánh sáng le lói kéo dài theo khe cửa vào trong phòng ngủ. Ngoài Hạ Thiên ra không có ai khác.

Hạ Thiên leng keng leng keng ở phòng bếp một trận mới ngừng nghỉ, tiếp theo đèn tắt, tiếng bước chân lại đến gần phòng ngủ của Hạ Minh. Hạ Minh không khỏi ngừng thở, sợ Hạ Thiên lại làm trò ngày hôm qua.

Nhưng hôm nay Hạ Thiên lại làm rất theo kịch bản*, gõ cửa trước, còn khẽ hỏi một câu, “Ba ba, ngủ chưa?”

(*按套路出牌: ý chỉ một người tuân theo lẽ thường để làm việc, hoặc đối phương phản ứng theo như những gì bạn đã liệu trước được.)

“Ngủ!” Hạ Minh hô về phía cửa.

Ngoài cửa không có động tĩnh, Hạ Minh cho rằng Hạ Thiên đã đi rồi, kết quả Hạ Thiên đẩy cửa ra ló đầu vào. Giống như cái ngày hắn tìm về Hạ Thiên rời nhà trốn đi ở năm năm trước, Hạ Thiên chỉ dám ló một cái đầu nhỏ vào một cách dè dặt cẩn thận.

“Làm gì?” Hạ Minh mở đèn đầu giường, chống khuỷu tay ngồi dậy, mắt trừng Hạ Thiên một cách hung dữ.

Hạ Thiên mếu máo, có chút ủy khuất, “Sao ba lại hung như vậy?”

“Con muốn làm gì?” Hạ Minh vô thức mềm giọng, cũng bỏ ánh mắt hung dữ đi.

“Ba ba, con thật sự không ngủ được…”

“Chúng ta đã nói rồi.”

Hạ Thiên nhìn cái bóng dưới đất, chớp chớp mắt, “Chính là ngày mai con còn phải đi học…”

Hạ Minh đỡ trán, hắn không xác định Hạ Thiên là thật sự không ngủ được, hay là đang tìm lý do.

“Ba ba, con không ngủ trên giường, con ngủ dưới đất bên cạnh ba là được rồi.”

Hạ Minh nhíu nhíu mày, Hạ Thiên giống như là nói thật, khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc.

Hắn thở dài một cách bất đắc dĩ, gật gật đầu với Hạ Thiên. Hạ Thiên nhanh chóng chui vào, đến tủ đồ tìm chăn nệm, nhanh chóng trải xong chui vào, giống như sợ Hạ Minh đổi ý.

Gần như vậy, dường như Hạ Thiên đã ngủ được rồi, nhưng Hạ Minh càng không ngủ được. Hắn nằm trên giường, trong đầu đều là, có phải dưới đất rất lạnh hay không? Hạ Thiên có cảm thấy lạnh không? Hạ Thiên sẽ bị cảm chứ? Có người làm cha như mình sao?

Cuối cùng hắn thật sự không chịu nổi lên án của lương tâm, nhỏm dậy nhìn thoáng xuống dưới, Hạ Thiên đã cuộn tròn ngủ say. Hạ Minh tay chân nhẹ nhàng xuống đất, bế Hạ Thiên lên giường, dịch chăn cho Hạ Thiên. Hiện tại hắn đến phòng cho khách để ngủ cũng được đi, dù sao Hạ Thiên ngủ rồi.

Ai ngờ hắn vừa muốn đi, đã bị người ôm chặt cánh tay, Hạ Minh vừa định nổi nóng, vừa quay đầu lại phát hiện Hạ Thiên căn bản không tỉnh, ôm hắn hoàn toàn là phản ứng theo quán tính.

Năm năm qua, 365 ngày mỗi năm, gần như không có ngày nào, Hạ Thiên không phải ôm cánh tay hắn đi vào giấc ngủ.

Hạ Minh bị lăn lộn mệt mỏi, rón rén nằm xuống bên cạnh Hạ Thiên. Dù sao Hạ Thiên ngủ rồi, cũng sẽ không làm ra hành vi nguy hiểm gì.

Hô hấp của Hạ Thiên chậm rãi, còn có chút mùi sữa trên người, có lẽ là thật sự không ngủ được, vừa rồi đến phòng bếp hẳn là hâm nóng sữa bò.

Ánh trăng chiếu xuống mặt Hạ Thiên, Hạ Minh không khỏi vuốt ve khuôn mặt Hạ Thiên một cách trìu mến. Hạ Thiên giống như làm mộng đẹp, khóe miệng nhếch lên.

Hạ Minh cũng giống như nhận được trấn an, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

Chỉ là không đợi hắn ngủ say, liền cảm thấy có một đôi tay đang sờ loạn trên người hắn. Hạ Minh mở bừng mắt, hắn nghiêng mặt qua một bên, liền phát hiện Hạ Thiên đang nhìn hắn, mắt chớp chớp.

Trong chăn, đầu ngón tay thuộc về Hạ Thiên đang lượn vòng ở bụng hắn một cách nguy hiểm.

“Sao con… a…”

Hạ Minh còn chưa nói hết câu, đã bị Hạ Thiên dùng nụ hôn chặn miệng. Lần này là hôn hàng thật giá thật, đầu lưỡi của Hạ Thiên chui vào khoang miệng hắn, mùi sữa thơm xen lẫn mùi kem đánh răng vị bạc hà nhàn nhạt, trẻ tuổi lại mềm mại, tươi mát lại nóng hổi.

Hạ Thiên ôm cổ hắn, ngồi ở trên người hắn, Hạ Minh cảm thấy bản thân bị bọc kín bởi mùi vị thuộc về Hạ Thiên. Kỳ thật Hạ Thiên không có kỹ thuật hôn gì đáng nói, cũng chỉ là xông loạn quét loạn trong khoang miệng Hạ Minh, nhưng Hạ Minh cảm thấy nụ hôn này của Hạ Thiên đang rải một hạt giống ở trong lòng hắn.

Linh hồn của hắn xuất khiếu, đứng xem thân thể đáng thương giống như con rối của hắn. Toàn bộ thế giới có bao nhiêu người đang hôn môi vào giờ phút này? Không ai để ý, nhưng giờ phút này tên của Hạ Minh và Hạ Thiên liên hệ chặt chẽ với nhau, không chỉ là từ quan hệ nhận nuôi.

Bị ma quỷ ám ảnh, hắn đáp lại Hạ Thiên, dẫn đường môi lưỡi vụng về của Hạ Thiên, một nụ hôn đánh thức dục vọng tình yêu ngủ say trong thân thể hắn.

Hạ Thiên, Hạ Thiên, hắn gọi tên Hạ Thiên ở trong lòng, hắn chiếm hữu Hạ Thiên ở trong lòng. Giờ phút này hắn chỉ là một con rối bị dục vọng tình yêu chi phối, luân lý đạo đức đều đi gặp quỷ. Hạ Thiên vẫy tay với hắn, hắn liền bị đánh cho tan tác. Hắn nguyện ý che nắng, gỡ trăng vì cậu, hắn nguyện ý vượt núi sông vì cậu, hắn nguyện ý hiến lên tất cả những gì hắn có vì cậu, đương nhiên hắn nguyện ý yêu cậu. Hạ Thiên là thiên sứ thánh khiết của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.