Hạ Minh ngã bệnh. Hắn đã không còn bị cảm mạo khoảng mấy năm rồi, lúc này đây virus đến hùng hổ, có lẽ là do hắn dùng miệng thở cả đêm, buổi sáng nước mũi chảy không ngừng, cổ họng vừa khô vừa đau. Hắn soi gương, quả nhiên trạng thái cực kỳ không xong.
Mơ mơ màng màng cả một buổi sáng ở công ty, buổi chiều hắn xin nghỉ ở nhà.
Wechat nói cho Hạ Thiên, hôm nay không thể đón cậu, bảo cậu tự gọi xe về.
Hôm nay có lẽ là tâm tình của Hạ Thiên không tồi, lúc đi về còn hát ngâm nga. Hẳn là phát hiện giày của Hạ Minh ở cửa, hỏi một câu không chắc lắm, “Ba ba, ba ở nhà hả?”
Hạ Minh đáp lại một tiếng đầy uể oải ỉu xìu ở trong phòng ngủ, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp của Hạ Thiên, có chút gấp. Hạ Thiên bổ nhào vào trên người hắn, hắn bị đè thiếu chút nữa nghẹn một hơi không ra được.
“Sớm muộn gì ba cũng chết trong tay con.” Hắn nâng mí mắt liếc nhìn Hạ Thiên một cái.
Hạ Thiên cọ loạn một trận ở trên người hắn giống như một con mèo nhỏ, nhận ra giọng của Hạ Minh có chút không đúng, trở nên có chút khẩn trương, “Giọng của ba bị sao vậy?”
“Bị cảm.” Hạ Minh lại nhắm mắt, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật đã.
Hạ Thiên lập tức bật dậy khỏi người hắn, cuối cùng có chút thái độ đối đãi với người bệnh. Cậu đưa tay kiểm tra trán Hạ Minh, lại tựa trán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-thien/2519507/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.