Giang Di dứt ra khỏi hồi ức, điện thoại hết pin đã tự động sập nguồn tự bao giờ. Như vậy cũng tốt, đỡ phải nghĩ xem sẽ trả lời ra sao. Nhưng hình như đây là lần đầu tiên Giang Di không trả lời tin nhắn của Lục Trạch. Sau này, dù gì cũng sẽ thành quen thôi.
Điện thoại được cắm sạc đã khởi động lại, phản chiếu trong mắt Giang Di là một loạt tin nhắn của Lục Trạch ào ạt kéo tới.
Lúc còn pin thì chẳng thấy nhắn, vừa hết pin lại gửi đến một đống thế này. Sau khi âm thầm bình luận, Giang Di vẫn vứt di động sang một bên, bắt đầu thu dọn tranh và bút vẽ để nhét vào cặp. Cậu nhìn sao Mai ở phương xa, bất giác mỉm cười:
– Quốc Khánh vui vẻ.
Cắt đứt lời chúc văn vẻ của Giang Di là tiếng chuông điện thoại chẳng hề văn vẻ của cậu. Chẳng buồn nhìn xem là ai mà đã trượt sang nghe luôn, thanh âm người kia liền phủ đầu:
– Giang Di, cậu đang làm cái gì đấy hả? Gọi điện thoại mà cậu không nghe máy làm tôi sợ muốn chết đây!
– Ơ?
Giang Di lại ngẩn ra, bao lời thăm hỏi chuẩn bị từ trước cũng vì lời lo lắng không yên của người kia mà đọng lại thành một câu:
– Ban nãy di động hết pin.
– Thôi, không so đo với cậu làm gì.
Cuối cùng, giọng nói của Lục Trạch cũng có vẻ hòa hoãn:
– Giang Di.
Hiển nhiên là trạng thái ngây ngốc của Giang Di vẫn chưa dừng lại:
– Hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-thien-dich-phong-gio-mua-he/2035732/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.