Ánh sáng chiếu vào bức tường dày nặng của thiên lao.
Tại nơi này, bầu không khí lơ lửng tanh tưởi mùi nồng gay mũi, tiếng kêu thê thảm không dứt bên tai. Một con chuột chạy qua sàn nhà ẩm ướt, nhảy vào vũng máu còn chưa khô, chợt bị tiếng nói chuyện cùng bước chân quấy nhiễu, bèn nhanh như chớp chui vào đống rơm rạ trốn thoát.
"Thẩm đại nhân, sắp đến rồi." Tên canh ngục dẫn đường cho Thẩm Nhạn Thanh, nịnh hót khom người: "Ngài cẩn thận, dưới đất bẩn..."
Có tội phạm lên tiếng rên rỉ, gã ta bèn thay đổi nét mặt khẽ gầm lên: "Ồn ào gì đó, dám quấy rầy quý nhân, coi chừng ta lấy keo bịt miệng chó của ngươi."
Phía sâu trong thiên lao giam giữ những trọng phạm. Chỉ nhìn thấy đối phương mặc một bộ đồ trắng đơn giản, tóc buộc một nửa, đang đưa lưng về phía cửa. Dẫu cho bản thân sa vào chốn tù giam, sóng lưng của hắn vẫn thẳng như tre trúc, tựa một làn gió thanh tịnh bay đến để vơi bớt đi ô uế của chốn này.
Tên canh ngục cầm đống chìa tra chìa vào ổ mở cửa: "Thẩm đại nhân, ngài cứ tự nhiên."
Thẩm Nhạn Thanh hơi khom eo tiến vào gian phòng đầy mùi mục nát, nhìn thân ảnh bên trong cất tiếng: "Kỷ đại nhân."
Kỷ Quyết chậm rãi xoay người xem đối phương là ai.
Gần mười ngày không gặp, Thẩm Nhạn Thanh cũng không hăng hái như hắn tưởng tượng, tuy rằng thân mặc triều phục chỉn chu, thế nhưng đôi môi có chút trắng nhợt, hệt như vừa trải qua một trận bệnh nặng, vì có việc nên phải kéo thân thể đến nơi này.
Kỷ Quyết không hiếu kỳ tình trạng gần đây của Thẩm Nhạn Thanh cho lắm, cũng không muốn truy cứu mục đích đối phương mạo hiểm tự mình đến thăm ngục vì, chỉ mở miệng hỏi thứ mình đang quan tâm nhất: "Trăn Trăn khỏe không?"
Đuôi mắt Thẩm Nhạn Thanh khẽ động đậy, cứ như cố gắng kìm lại thứ gì đó, lạnh giọng nói: "Vẫn như trước." Lại dừng một lát: "Mưu đồ tính toán thất bại, Tưởng Uẩn Ngọc đã về Mạc Bắc."
Lúc này sắc mặt Kỷ Quyết mới bắt đầu thay đổi, trầm ngâm: "Từ trước đến nay Trăn Trăn nghe lời của ta nhất, chắc là do ngươi cản ngăn không cho đệ ấy đi."
Mặt mày Thẩm Nhạn Thanh trầm xuống.
Kỷ Quyết thân ở lao ngục nhưng dáng vẻ vẫn cao ngạo như thuở nào, khẽ bật cười hỏi: "Phải chăng Thẩm đại nhân tìm ta là muốn hưng binh vấn tội(*)?"
(*) tra hỏi tội lỗi.
Thẩm Nhạn Thanh cố bình tĩnh lại, sau đó lấy hộp gỗ to bằng lòng bàn tay từ trong tay áo ném cho Kỷ Quyết.
Kỷ Quyết giơ tay tiếp được.
"Ít ngày nữa Trương lão thái sư sẽ về kinh, thái tử có viết trong thư cầu mong thái sư xin bệ hạ tha tội cho ngươi."
Trương thái sư năm nay gần tám mươi, ông là người học cao hiểu rộng, uyên bác, kiến thức phong phú, không chỉ là thái phó của thái tử, mà còn là ân sư của bệ hạ. Bảy năm trước, ông đã cáo lão(*) về quê nhà, đến nay chưa từng về kinh.
(*) xin nghỉ vì tuổi già
Mấy ngày trước, Thẩm Nhạn Thanh mua chuộc được một canh ngục đưa thức ăn từ Thừa Càn điện, lấy được hai lá thư do chính tay thái tử viết.
Một lá đưa đến tay tam hoàng tử, lá còn lại tức tốc đưa đến phủ thái sư. Sau khi Trương thái sư nghiền ngẫm, đã lên đường đến kinh đô - chính là vào cái ngày Kỷ Trăn chạy khỏi Thẩm phủ, Thẩm Nhạn Thanh dự định mua xong phô mát sữa bò sẽ báo tin này cho y nghe, thế nhưng sau đó lại xảy ra vô số chuyện nằm ngoài dự tính.
Kỷ Quyết mở hộp gỗ ra, bên trong đựng duy nhất một viên thuốc.
"Trương lão thái sư có công ơn giáo dục bệ hạ, chuyến này nếu thuận lợi có thể miễn ngươi tội tử hình, sửa án thành lưu vong ba ngàn dặm." Thẩm Nhạn Thanh trầm ổn nói: "Con đường lưu vong nghèo khổ gian nguy, nếu như Kỷ đại nhân không chịu đựng được, món đồ trong hộp có thể giúp ngươi giải thoát."
Thẩm Nhạn Thanh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "giải thoát".
Kỷ Quyết nắm chặt hộp gỗ: "Thẩm đại nhân không sợ giúp ta xong, sẽ rơi vào kết cục giống ta sao?"
"Bằng hữu tại đất kinh đô này khó phân ai tà ai chính, hôm nay có thể là bạn, ngày mai trở mặt thành thù, chuyện này vốn không thiếu, chỉ người có ích mới có thể tồn tại." Thẩm Nhạn Thanh giương mắt, hời hợt nói, "Có ích ngày nào, sống ngày đó, từ ngày này qua tháng khác, nếu ta thật sự đi đến mức không còn cách nào chiến đấu nữa, đó cũng là số mạng của ta."
Thật ra người luôn cân nhắc mọi việc trước khi hành động, đi một bước tính mười bước như Thẩm Nhạn Thanh cũng có lúc bị tổn hại đến tiền đồ.
Kỷ Quyết nhìn Thẩm Nhạn Thanh đứng trong bóng tối thấp giọng: "Ta chỉ mong muốn Trăn Trăn bình an."
"Kỷ đại nhân không cần quan tâm, đây vốn là chuyện nằm trong phận sự của ta." Thẩm Nhạn Thanh cất bước đi ra ngoài, khi đến trước cửa, thoáng nghiêng mặt sang bên lên tiếng: "Chỉ là ta muốn khuyên Kỷ đại nhân một câu, Kỷ Trăn xem ngươi là huynh trưởng, người đời có câu huynh trưởng như cha, chỉ mong Kỷ đại nhân sau này không nên ấp ủ tâm tư khác."
Nét mặt Kỷ Quyết thoáng cứng đờ, bị bốn chữ "huynh trưởng như cha" đè nặng trĩu đôi vai, chỉ biết há miệng nhìn.
Hắn nhìn Thẩm Nhạn Thanh cất bước rời đi, qua một lát sau, mới chầm chậm nhắm mắt lại trong căn phòng tối tăm hoang tàn này, cũng khóa chặt nỗi nhớ chẳng thể nói cũng không thể nhìn thấy.
Ánh sáng len lỏi qua khe hở bức tường rơi vào khớp xương trắng bệt của Kỷ Quyết. Hắn chợt bắt lấy thứ ánh sáng kia, như rọi sáng kỳ vọng trong lòng mình.
Trăn Trăn, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.
-
Không khí trong viện chính Thẩm gia trở nên nặng nề.
Sau khi tắm rửa mặt xong, Kỷ Trăn thay một thân y phục sạch sẽ ngồi trước gương đồng, mái tóc đen ướt hết một nửa, mấy giọt nước đọng dưới phần chân tóc thoáng nhỏ xuống đất, chỗ này được lắp địa long, thành ra nước vừa chạm đất đã bốc thành luồng khí nóng hầm hập bốc hơi vào không khí.
Cát An bị trói mấy ngày cuối cùng cũng được thả ra vào tối qua, nếu không phải Dụ Hòa len lén vứt cho hắn chút đồ ăn, có lẽ Cát An đã mất nửa cái mạng mình.
Kỷ Trăn vốn thương yêu người hầu mình, y tức giận đến mức muốn đi tìm Thẩm Nhạn Thanh nghe giải thích cho ra lẽ, thế nhưng nghe tin đối phương đi ra ngoài từ sớm, cả một bụng đầy lửa giận không chỗ phát tiết, lại không thể trút giận vào đầu người hầu bên Thẩm gia, cả người khó chịu không tả được. Cuối cùng đành ra lệnh không cho Cát An hầu hạ mình, bảo hắn về phòng tạm nghỉ ngơi.
Kỷ Trăn ngồi đó cảm thấy ngột ngạt, tỳ nữ thay y lau tóc cho khô. Y ngẩng đầu nhìn thấy đối phương định thay nước trong thùng tắm bèn nói: "Ta đã tắm rồi."
Đêm qua Kỷ Trăn lăn qua lộn lại vất vả lắm mới ngủ được, nhưng xui thay lại gặp trúng ác mộng. Bên trong giấc mộng, lúc thì y thấy biểu hiện tàn nhẫn của Thẩm Nhạn Thanh, lúc thì nhìn thấy bóng lưng dần xa của Tưởng Uẩn Ngọc, cộng với cả cảnh huynh trưởng ở trong ngục bị tra tấn... Chờ đến khi kinh hãi bật dậy thì người hầu đã đun một ấm nước nóng đi vào sương phòng, còn nói hoa mỹ là muốn thay y "tẩy trần".
(*) nghĩa bình thường là chiêu đãi người từ xa về, còn nghĩa trong đây là muốn tẩy hết ô uế trên người.
Có lẽ là do Thẩm Nhạn Thanh gợi ý, cho dù y hỏi cũng không có ai thèm phản ứng trả lời lại.
Kỷ Trăn bôn ba suốt mấy ngày qua đúng thật là có chút nhem nhuốc, thế nhưng y đã rửa mặt tắm xong, nào có đạo lý vừa tắm xong lại bắt tắm nữa?
Đối phương cũng không để tâm mấy, nghe vậy đổ nước xong xin cáo lui.
Kỷ Trăn đang định dò hỏi Thẩm Nhạn Thanh đi đâu, còn chưa kịp mở miệng thì bóng người y muốn tìm đã xuất hiện trong phòng. Y chầm chậm đứng lên, khiếp đảm nhìn đối phương đứng ngay cửa.
"Mọi người lùi ra ngoài, không có sự cho phép của ta thì không được vào."
Mấy lời trách cứ hỏi tội của Kỷ Trăn đã chuẩn bị sẵn bên môi, nhưng hiện tại nhìn thấy mặt mày lạnh tanh của người kia, bàn tay cầm chiếc lược gỗ thoáng siết chặt, ngậm miệng cứng lưỡi.
Thẩm Nhạn Thanh dần dần tiến lại, Kỷ Trăn đứng tại chỗ im như trời trồng. Đến nơi, hắn đè bả vai đối phương ngồi lại trên ghế. Kỷ Trăn muốn đòi lại công bằng cho Cát An, bèn lấy hết can đảm hô: "Thẩm Nhạn Thanh..."
Chiếc lược gỗ trong tay bị lấy đi, Kỷ Trăn nương theo chiếc gương đồng sáng bóng quan sát người sau lưng mình. Thẩm Nhạn Thanh thay y chải tóc, bình tĩnh nói: "Ta vừa đi gặp Kỷ Quyết."
Ánh mắt Kỷ Trăn chợt sáng lên, vội vàng xoay người ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhạn Thanh: "Ca ca ta sống tốt không?"
Ngay cả câu đầu tiên hai huynh đệ họ hỏi cũng y như nhau.
Thẩm Nhạn Thanh dùng hai ngón tay siết lấy cằm Kỷ Trăn, xoay đầu y quay về lại gương đồng, câu "rất tốt" đang định nói bỗng nhiên biến thành: "Không được tốt."
Con ngươi trong mắt Kỷ Trăn dao động: "Bọn họ dụng hình với ca ca ta sao?"
Thẩm Nhạn Thanh nhẹ nhàng chải tóc cho đối phương: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lòng Kỷ Trăn như lửa đốt, lúc này không còn tâm trạng đâu nghe đối phương vòng vo. Y tránh khỏi tay Thẩm Nhạn Thanh, bỗng nhiên đứng lên, vội vã cất cao thanh âm nói: "Rốt cuộc huynh có chịu dẫn ta đi gặp ca ca không, không thì mau thả ta khỏi phủ, tự ta nghĩ cách..."
Thẩm Nhạn Thanh đặt mạnh chiếc lược gỗ lên lại bàn trang điểm. Kỷ Trăn giật thót, nhận ra bản thân vốn không đủ sức để hét với đối phương, giọng điệu chợt dịu lại chút: "Ta chỉ lo lắng cho ca ca, không cố ý rống với huynh..."
Kỷ Trăn mới tắm xong, cả người đều bọc trong hơi nước ẩm. Thẩm Nhạn Thanh nhìn vạt áo buộc lỏng lẻo của đối phương, những dấu bầm đỏ hồng thoáng chốc lại thu hết vào trong mắt.
Từ khi bắt Kỷ Trăn về đến nay, trong miệng Kỷ Trăn không phải là Tưởng Uẩn Ngọc thì là Kỷ Quyết, còn không thì nhất quyết đòi hắn hưu thê nếu không sẽ chịu gièm pha, hoàn toàn không nói một câu nào tỏ vẻ bản thân hối lỗi nhận sai vì dám rời phủ đi cùng nam nhân, càng không có chút nào áy náy khi lăng loàn với kẻ khác.
Bộ dạng chết cũng không hối cải.
Thẩm Nhạn Thanh rũ mắt, "Ngươi thật sự bằng lòng chịu chết với Kỷ Quyết."
Kỷ Trăn ngẩn ra, y đương nhiên sợ chết, nhưng vẫn đỏ mắt gật đầu.
"Được." Thẩm Nhạn Thanh đi lên vài bước, ngồi xuống trước bàn lấy ra một bình sứ: "Nếu như vậy, chỉ cần ngươi uống bình rượu độc này, dùng một mạng đổi một mạng, ta sẽ thay ngươi cứu Kỷ Quyết."
Kỷ Trăn nghe xong run người, trải qua bao nhiêu chuyện, thứ Thẩm Nhạn Thanh muốn vẫn là cái mạng của y.
"Sao vậy, chỉ giỏi nói mồm thôi?" Thẩm Nhạn Thanh trầm giọng, đặt bình sứ lên bàn: "Xem ra ngươi không có tình cũng chẳng có nghĩa với Kỷ Quyết như lời mình nói."
Kỷ Trăn hoảng sợ cất bước tiến lên, trong cổ họng nuốt ực một cái: "Có phải nếu như ta chết đi, huynh chắc chắn sẽ cứu ca ca ta đúng không?"
Lại đi đến trước mặt Thẩm Nhạn Thanh, hai mắt đã đẫm lệ, nhưng y không khóc, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bình sứ.
Nghe nói loại rượu này cực kỳ độc, uống vào sẽ thủng ruột thối rữa hết bụng, Thẩm Nhạn Thanh quả thực bất mãn với y đến mức muốn y phải chết trong đau đớn dằn vặt sao.
Kỷ Trăn đang định hỏi đối phương có cách nào chết nhẹ nhõm hơn không, nhưng lại nghĩ thầm, cung tên nhọn đâm xuyên tim, dây trắng siết cổ, nhấn chìm xuống hồ cũng hãi không kém, vậy chi bằng một đao chém cổ sẽ thoải mái nhanh chóng hơn.
Chợt nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Nhạn Thanh, mấy lời định nói nuốt hết về trong bụng.
"Ta..."
Thẩm Nhạn Thanh nói: "Nếu không dám...."
Kỷ Trăn to tiếng đáp: "Ta dám!"
Kỷ Trăn dùng hết sự kính yêu cùng gan dạ đột nhiên bùng phát trong lòng đoạt lấy bình sứ, đưa đến khóe miệng.
Một dòng rượu lành lạnh tràn vào bụng, Kỷ Trăn không nếm ra vị gì, y chợt buông ra, bình sứ lăn xuống đất xoay mấy vòng, hai chân của y cũng mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Sau khi luồng máu nóng can đảm vơi đi, thay vào đó là sự hoảng sợ tột cùng, y nghĩ tới việc bản thân sắp lìa đời, ôm bụng khóc thành tiếng.
Dù sao cũng sắp chết, Kỷ Trăn ủ rũ nói: "Nếu như dám gạt ta, ta và ca ca thành quỷ cũng không buông tha cho huynh."
Lại trừng mắt nhìn Thẩm Nhạn Thanh cầu xin cho Cát An: "Sau khi ta chết đi, không cho phép đối xử khắt khe với Cát An. Đối phương theo ta từ nhỏ, ta xem hắn như đệ đệ mình, phải cho Cát An ăn cơm, nếu chê hắn ăn nhiều quá thì đuổi hắn ra phủ, mấy viên đá quý của ta đều cho hắn hết, nửa đời sau cũng không cần lo lắng."
Kỷ Trăn giao phó xong xuôi, bỗng cảm thấy cực kỳ tủi thân: "Rốt cuộc sao huynh cứ muốn giết ta vậy?"
Thẩm Nhạn Thanh nghe đối phương nói liên miên dài dòng cả đống chuyện, ngay cả Cát An cũng đề cập, vậy mà chẳng cho hắn một câu "di ngôn" nào. Hắn chợt đứng dậy, bóng hình bao trùm lên người y: "Ngươi đi lại với tên khác, chẳng lẽ không đáng chết." Trong mắt biến chuyển thành màu máu, gằn từng chữ một: "Kỷ Trăn, ta thực sự hận không thể... khiến người cùng Tưởng Uẩn Ngọc ngàn dao băm xương nát thịt."
Kỷ Trăn lẩm bẩm nói: "Sao với những người khác, huynh không chú ý đến?" Có lẽ người trước khi chết sẽ bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, Kỷ Trăn kể lể chúng ra: "Năm đó ở Giang Nam, tên thứ sử khốn kiếp kia xem ta thành luyến đồng, sao không thấy huynh để tâm để mắt đến?"
"Ta không để tâm?" Thẩm Nhạn Thanh cắn chặt hàm răng, cực kỳ tức giận: "Đúng, là ta không quan tâm đến đấy, vì sao ta phải để tâm? Ta sớm biết ngươi là người phóng đãng, hoang dâm, vô liêm sỉ..."
Khi không tự dưng bị mắng nhiếc, Kỷ Trăn giận đến đầu óc mơ màng, đang muốn tranh luận cùng Thẩm Nhạn Thanh, phát hiện chân tay mình từ lúc nào đã bắt đầu rệu rã, hô hấp cũng nóng bừng lên. Cảm giác như có ngọn lửa thiêu rụi từ bụng dần lan lên trên, y chỉ nghiêng nghiêng đầu, chợt giơ tay sờ thử, chỉ thấy toàn mồ hôi.
Trong mũi thoang thoảng mùi thơm phù dung.
Thẩm Nhạn Thanh trước mặt đã ngồi quỳ xuống, lòng bàn tay đè sau gáy y, ép y nhoài người về trước. Tầm mắt Kỷ Trăn mơ hồ, những thanh âm nghe vào tai cũng hư ảo.
Chợt có một luồng khí ấm áp kề sát bên tai khẽ nói: "Đồ điếm."
Kỷ Trăn khó tin nhìn Thẩm Nhạn Thanh vốn lễ độ chính trực lại có thể nói ra những từ ô uế này, trừng to mắt: "Huynh nói cái gì đó?"
Thẩm Nhạn Thanh nhìn chằm chằm, chậm rãi nói từng chữ một: "Đồ điếm tắm cũng không sạch nổi."
Trước mặt là Thẩm Nhạn Thanh với nét mặt rét buốt nghiêm nghị, Kỷ Trăn bị mấy lời mắng nhiếc kia làm cho giật mình bất động, bị đối phương nắm y phục ném vào trong thùng nước tắm nóng hổi.
Dòng nước như muốn nuốt trọn y.
Y mở măt ra, nhìn ngũ quan anh tuấn vặn vẹo sau làn sóng nước lăn tăn.
Kỷ Trăn cảm giác sắp chết chìm chợt nghĩ, y đúng là chưa bao giờ nhận ra con người thật của Thẩm Nhạn Thanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]