Ngày Trương lão thái sư - ân sư đương kim thiên tử về kinh, hoàng đế tự mình ra cổng nghênh đón, đủ để thấy đối phượng kính trọng với người như thế nào.
Năm xưa trong lúc bệ hạ còn học tập tại Quốc Tử giám, bởi vì thân phận lẫn địa vị, mọi người xung quanh đều ghẻ lạnh, khi ấy chỉ có duy nhất Trương thái sư không hề đối xử trò theo cấp bậc, tự bản thân làm tròn trách nhiệm giảng dạy, sau này còn giáo dục bệ hạ đạo trị quốc trị dân. Sau khi bệ hạ lên ngôi, Trương thái sư luôn là một phò tá trung thành sát bên cạnh, đồng thời cũng trở thành thái phó cho các vị hoàng tử.
Trương thái sư thận trọng bao năm, mặc dù quyền lực trong tay không đáng kể, thế nhưng ở Đại Hành lại là một người vô cùng quan trọng, một lời của ông có thể thay cho ngàn lời người ngoài.
Lão thái sư năm nay gần tám mươi, mái đầu điểm đầy sương trắng, tuổi già sức yếu, vốn hiện tại là lúc nên an dưỡng tuổi già, nhưng khi được thái tử nhờ vả, sau bao nhiều năm, rốt cuộc đứng thảo luận trong ngự thư phòng lần nữa.
Lão thái sư thành khẩn khuyên nhủ: "Nhân ái được thiên hạ, thuận thông huệ vạn dân(*)"
(*) nhân ái được lòng thiên hạ, thông suốt được vạn dân kính trọng.
"Bệ hạ, xem trọng ân uy(*) mới phải đạo làm vua."
(*) sự uy nghiêm và ân huệ.
"Là con, là thần, cốt nhục vốn là chuyện chẳng thể chối từ, xin bệ hạ đừng giẫm lên vết xe đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-trieu/2564956/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.