Thẩm Nhạn Thanh vừa mới trở về phủ, hạ nhân nhanh chóng thuật lại mọi chuyện trong phủ hôm nay cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong, Thẩm Nhạn Thanh bình tĩnh nói một câu: "Ta biết rồi.", trước tiên đi đến toà viện của mẫu thân mình.
Vào lúc này, Thẩm mẫu vẫn còn đang buồn bực chuyện Kỷ Trăn dám tự ý rời khỏi từ đường, vừa nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh đến chợt cười giễu: "Thê tử của ngươi có bản lĩnh thật, ngay cả bà già này cũng không chút kính trọng."
Thẩm phụ cũng vừa xong việc trở về, nghe xong lấy làm tức giận, phất áo ngồi ở chủ vị tỏ vẻ khó chịu.
Trong lòng Thẩm Nhạn Thanh biết phụ mẫu không thích Kỷ Trăn, cũng không buông lời trách móc đối phương, chỉ nói vòng vo: "Kỷ Trăn chỉ mới hai mươi, tính tình trẻ con, ăn nói chưa biết suy nghĩ, đễ mẫu thân bận lòng, tối nay con sẽ dạy dỗ đệ ấy."
"Lúc ngươi hai mươi cũng đỗ đạt trạng nguyên đấy thôi, tính tình trẻ con như thế, ta thấy là bị Kỷ gia chiều đến coi trời bằng vung rồi."
Thẩm Nhạn Thanh không phản bác lại: "Sau này con không để đối phương đến trước mặt chọc tức mẫu thân."
Thẩm mẫu than oán, "Ngươi nghĩ ta bằng lòng gặp nó sao, còn không phải là vì ngươi."
Nói xong, bà lại kêu tỳ nữ dâng mấy bức chân dung lên, còn chưa kịp nói năng gì, Thẩm Nhạn Thanh như đã tường tận, lướt qua mấy bức trên bàn, lên tiếng trước mẫu thân mình: "Kỳ thi mùa xuân sắp tới, công việc ở Hàn Lâm viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-trieu/2564623/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.