Kỷ Trăn trời sinh chẳng phải người ham học, bản thân thắp đèn lụi cụi lật sách còn chưa tới một khắc(*),đã nghiêng đầu gục xuống bàn ngủ say sưa.
(*) Một khắc = Mười lăm phút
Kết quả thơ thì chẳng biết nhớ được bao nhiêu, mà vì ăn mặc mỏng manh ngủ quên bị nhiễm phong hàn, trưa ngày hôm sau bắt đầu phát sốt.
Hiện tại trời đã vào đầu hạ, Kỷ Trăn lại ôm chậu đồng ủ kín trong chăn, cả người lạnh đến run cầm cập.
Cát An bưng thuốc đến, Kỷ Trăn vừa ngửi thấy mùi đã cảm thấy cổ họng mình đắng chát, xua tay nói: "Ngươi bưng xuống đi, cũng không phải bệnh nặng gì, ta xông một chút cho thân thể ra mồ hôi là được."
Từ dạo trước khi còn ở Kỷ phủ, mỗi khi Kỷ Trăn đổ bệnh cũng không chịu uống thuốc, Kỷ Quyết sẽ đến Ngũ Hương lâu mua đủ loại bánh mứt để mà dụ dỗ, cứ uống một hớp sẽ cho đệ đệ mình ăn một viên, còn thuốc thì đặt bên cạnh lò than giữ cho nó luôn nóng, bởi vậy chuyện nửa tiếng đồng hồ mới uống xong là quá đỗi bình thường.
Kỷ Trăn căn bản thuộc dạng người ít khi sinh bệnh, ngoại trừ lần trước y giả bộ bệnh gạt Thẩm Nhạn Thanh rồi bị đối phương dùng thuốc Thái Y viện lừa lại, tính ra từ khi đến ở Thẩm phủ, số lần dùng đến thuốc cũng chỉ có ba lần.
Lần thứ nhất chính là sau hôm viên phòng đầu tiên, khi đó y mơ mơ màng màng sốt cao bất tỉnh, còn tưởng bản thân ở Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-trieu/2564602/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.