Đài cao nằm ngay trung tâm trường đua, vừa cao vừa rộng, có thể quan sát tất tất tần mọi thứ ở nơi này.
Kỳ Trăn vừa lên bậc thang, hạ tầm mắt nhìn dưới đài, đã thấy những thanh niên tuấn kiệt cưỡi ngựa, móng ngựa vung lên tung tóe cát đất dưới ánh mặt trời cứ như cơn sóng biển cuồn cuộn, nương theo đó là tiếng cười hò hét không dứt bên tai.
Đế hậu ngồi nghiêm nghị ở ghế chủ vị, sau khi hành lễ xong, hoàng đế lên tiếng hỏi thăm: "Bị thương nặng không?"
Kỷ Trăn cúi đầu, "Bẩm bệ hạ, chỉ là chút trầy da mà thôi." Suy nghĩ một chút lại lầu bầu nói, "Nhưng mà cũng có chút đau."
Rất ít người khi gặp hoàng đế còn có thể thoải mái ung dung như vậy, không biết nên nói Kỷ Trăn không nhạy bén, hay là gan dạ nữa.
Sau khi nói xong câu kia, chợt phát hiện mọi người nhìn mình, sắc mặt Kỷ Trăn thoáng biến đổi, có hơi hoảng sợ trừng mắt.
Ngay lúc đó, hoàng đế cười to: "Kỷ khanh, đệ đệ này của ngươi cực kỳ thú vị, không giống ngươi chút nào."
Kỷ Quyết chắp tay nói: "Thần thất lễ trước bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội."
"Hôm nay quân thần chung vui, không luận tội."
Lúc này đây, nội thị bước nhẹ vào bẩm báo: "Bệ hạ, tân khoa trạng nguyên Lục Trần đã đến."
"Cho y vào."
Kỷ Trăn nghe vậy tò mò nhìn về phía bậc thang.
Cứ ba năm thì kỳ thi mùa xuân hạ màn, vài ngày trước, Kỷ Trăn có nghe biết được, vị Lục Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-trieu/2564595/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.