Chương trước
Chương sau
Ngồi cạnh Tần Lý, Hà Đường có chút hoảng hốt.
Liên tục ba buổi tối, cô ngồi trong xe của chàng thanh niên này, cùng anh ta sóng vai xuyên qua thành phố dưới màn đêm phồn hoa.
Tâm tình Tần Lý xem ra rất tốt, anh kêu Quan Kính mở radio trong xe, chọn một kênh âm nhạc, nghe chương trình ca nhạc buổi chiều, khi thì nhẹ giọng ngânm nga theo ca khúc, lúc lại cao hứng cùng Hà Đường trao đổi mấy câu.
Giọng hát của anh rất dễ nghe, Hà Đường lặng lẽ nghĩ. Nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy tay trái của anh chậm rãi gõ nhịp trên trái đùi, vẻ mặt say mê lại thanh thản.
Cảm giác được ánh mắt của Hà Đường, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô, Hà Đường cũng không dời đi tầm mắt, đối với chàng thanh niên này, cô đã không hề câu nệ khẩn trương nữa. Lúc đầu vì thân thể của anh tàn tật mà cảm thấy đồng tình cùng bất an, nhưng cũng chính vì thái độ lạc quan trong sáng của anh về cuộc sống mà tâm tình đó của cô từ từ tản đi.
Tần Lý chưa bao giờ nói với Hà Đường về tình huống thân thể của mình, Hà Đường cũng không hỏi.
Cô luôn cảm thấy, nếu anh muốn nói thì sẽ nói vào lúc anh muốn, cô không nên hỏi. Nếu anh không muốn nói mà cô hỏi, ngoại trừ cả hai lúng túng, một chút chỗ tốt cũng sẽ không có.
Hà Đường đã coi Tần Lý là bạn của mình, có lúc nhìn anh, cô sẽ nhớ tới Hà Hải. Tình huống thân thể của Tần Lý nếu so với Hà Hải nặng hơn rất nhiều, nhưng so với Hà Hải, anh vẫn sống vui vẻ gấp trăm lần, đây là vấn đề Hà Đường không thể nào hiểu được.
Tần Lý nheo mắt lại, thấy cô gái này đang ngẩn người nhìn anh chằm chằm, không khỏi gọi cô: “Hà Đường, nghĩ gì thế?”
Hà Đường cả kinh, vội nói: “Không nghĩ gì hết.”
Tần Lý dùng sức thắt lưng, tay trái chống tay vịn, hướng người gần sát mặt cô, Hà Đường sợ hết hồn, vô thức ngửa mặt ra sau, Tần Lý cau mày nói: “Tránh cái gì, tôi chỉ là muốn xem vết thương trên mặt cô đã đỡ chưa thôi.”
Hà Đường lúc này tâm tình mới ổn định lại, sờ gò má trái mình một cái nói: “Đã hết rồi.”
Tần Lý quan sát mặt của cô, má trái sưng đỏ đã hết sưng, chỉ còn một vài vết thương rất nhỏ, không nhìn kỹ thì không phát hiện.
Anh an tâm, nhìn kỹ một lần nữa, phát hiện làn da cô gái này thật đẹp, trên khuôn mặt không có vết sẹo nào, trắng trẻo mịn màng, trên gương mặt còn lộ ra đôi má ửng hồng. Ánh mắt cô thuần khiết trong sáng, bờ môi mọng đỏ, nhìn ra được là một thân thể khỏe mạnh, tâm tư đơn thuần.
Đối với bản thân cho đến giờ đều không được như người khác, Tần Lý từ nhỏ đặc biệt khát vọng, nên anh vẫn thích kết giao với những người khỏe mạnh. Không thể nghi ngờ, qua vài lần tiếp xúc, Tần Lý đã có ấn tượng như vậy với Hà Đường.
Cho dù anh có thể nhìn ra cô có thật nhiều tâm sự, anh vẫn như cũ biết, cô gái này hết sức nghiêm túc và nỗ lực trong cuộc sống.
Hà Đường thấy Tần Lý không lên tiếng, hỏi anh: “Ừm…… Tần Lý, anh định đi đâu ăn khuya vậy?”
Tần Lý tùy ý đáp: “Tôi đã chọn chỗ tốt rồi, cô chỉ cần chuẩn bị tiền là OK rồi.”
Hà Đường không nhịn được chạm vào ví tiền của mình, “nga” một tiếng, Tần Lý thấy được nói: “Nhìn cô một bộ dáng hẹp hòi a, chẳng phải cô mới vừa bán hết quần áo sao, tôi biết cô có nhiều tiền mà.”
Hà Đường nghĩ thầm “ tiền của tôi là cần dùng vào việc gấp”, nhưng nhìn biểu lộ vui vẻ của Tần Lý, cuối cùng không mở miệng. Cô nghĩ một bữa ăn khuya, có lẽ cũng không tốn bao nhiêu.
Mấy phút sau xe đến nơi, lại là cửa đại sảnh lầu một Cẩm Hoành Quốc Tế, Hà Đường còn chưa hiểu rõ, Tần Lý đã giục cô xuống xe.
Sau đó, Quan Kính cõng Tần Lý đến xe lăn, Tần Lý nói anh ta đi trước, Quan Kính gật đầu, liền lái xe về hướng hầm để xe.
Cửa cao ốc rộng như vậy, chỉ còn lại Tần Lý cùng Hà Đường hai người. Hà Đường đứng một bên, nhìn bóng dáng Tần Lý ngồi trên xe lăn, không biết trong lòng anh muốn làm gì.
Tần Lý cài chặt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn Hà Đường, cười nói: “Thế nào, không muốn giúp tôi một chút sao?”
Hà Đường chớp mắt nhìn anh, Tần Lý cũng tủm tỉm cười nhìn cô, đột nhiên, cô hiểu ra.
Cô đi tới phía sau xe Tần Lý, hai tay cầm lấy tay nắm chỗ lưng dựa của xe lăn, dùng sức một chút, liền đẩy đi.
Xe lăn nhẹ nhàng đi về phía trước, đẩy cũng không tốn nhiều sức, Hà Đường dần dần tìm được cảm giác, cũng tự tin hơn một chút, cô nhìn sau ót Tần Lý hỏi: “Đi đâu đây?”
Tần Lý ung dung ngồi, cũng không nói rõ, mà chỉ chỉ đường đi: đi tới trước, quẹo trái, quẹo trái nữa…… Con đường trước lầu Cẩm Hoành Quốc Tế không có chướng ngại nào, đẩy xe lăn không trở ngại gì. Hai người vòng một vòng, Hà Đường ngẩng đầu lên, thấy một nhà hàng sáng đèn nê ông - Phàm Nhân Hiên.
Nhà hàng có hai tầng, đang trong giờ mở cửa, có một cô gái tiếp khách đứng ở cửa mỉm cười với họ, Hà Đường không chần chờ, đẩy Tần Lý vào cửa chính.
Phàm Nhân Hiên phong cách trang hoàng thanh lịch đơn giản. Bước vào cửa, có thể thấy một hồ nước nhỏ tĩnh lặng, trên mặt nước có một vài lá sen đang trôi lơ lửng.
Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, Hà Đường đẩy Tần Lý theo sau, cô dần dần cảm thấy kỳ quái, nhà hàng này chỉ có hai tầng, có thang máy không nói làm gì, khu để dùng cơm to như vậy, nhưng tất cả đều là phòng, không có đại sảnh.
Hơn nữa, bên trong nhà hàng mặc dù khúc chiết quanh co, nhưng không có bậc thang, những chỗ có chút độ cao thấp, đều dùng đường dốc thoai thoải, trên đường dốc này còn gắn tay vịn gỗ màu đen được điêu khắc tinh xảo.
Lúc cúi đầu, Hà Đường thấy trên đất còn có đường dành cho người khiếm thị, thoạt nhìn nếu so với lối đi bộ dành cho người khiếm thị thì tốt hơn rất nhiều, Hà Đường để ý quan sát, phát hiện đường dành cho người khiếm thị này được thiết kế khắp nhà hàng.
Trong lòng cô hiếu kỳ lại nghi hoặc, lúc này, nhân viên phục vụ đã dẫn họ tới một gian phòng, Hà Đường quan sát bốn phía, phát hiện gian phòng này rất rộng rãi, bố trí hết sức lịch sự tao nhã, ngoài một bàn ăn dành cho bốn người, còn có một ghế sa lon cùng phòng vệ sinh riêng biệt. Tần Lý để Hà Đường đẩy anh tới bàn ăn, lại mời cô ngồi xuống, sau đó cầm thực đơn nhân viên phục vụ mang tới, đưa cho Hà Đường.
Lúc này Hà Đường có chút khẩn trương, cô không ngốc, chỉ cần nhìn cách trang trí của nhà hàng, cũng đủ biết ăn món gì ở chỗ này đều không hề rẻ chút nào.
Tần Lý thoải mái chỉ chỉ thực đơn trong tay cô: “Cô xem đi, muốn ăn gì?”
Hà Đường mở thực đơn ra, liếc vội qua rồi đưa trả lại Tần Lý: “Anh chọn đi, tôi ăn gì cũng được, anh chọn món anh thích là được.”
”Ừ , vậy tôi không sáo nha.” Tần Lý cười một tiếng, cũng không nhìn thực đơn, vô cùng thuần thục gọi món ăn, “Một đĩa tôm nướng, một tô canh nấm, một phần phỉ thúy cá viên, hai phần cháo, trong đó một phần là bào ngư, phần còn lại là cháo thịt nạc trứng muối, tạm thời mấy món này đi.”
Anh nói rất nhanh, nói xong liền đem thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ. Hà Đường nghe loạn một hồi, trong tai nghe được đều là phỉ thúy, bào ngư, những thứ cực phẩm. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhỏ giọng hỏi Tần Lý: “Nhiều như vậy, liệu có….. ăn hết không?”
Anh đáp: “Không sao, tôi chưa ăn cơm tối, rất đói bụng.”
“Ừm……” Hà Đường cúi đầu, không nói.
Từng món ăn nóng hổi lần lượt được mang lên, tinh xảo đẹp mắt vô cùng, Tần Lý đem cháo bào ngư đẩy tới trước mặt Hà Đường: “Nếm thử một chút cái này, đây là món nổi tiếng ở đây, rất ngon.”
“……” thức ăn ngon trước mặt, Hà Đường lại sầu não trong lòng, cô đau lòng cho ví tiền của mình.
Tần Lý thấy cô không một chút hào hứng, không khỏi thở dài: “Được rồi, không nói đùa với cô nữa, sao tôi lại bắt cô mời chứ, ăn thật ngon miệng đi, lúc ăn mà tâm tình buồn bực thì sẽ không tốt cho cơ thể.”
Hà Đường chợt ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, đôi môi mím chặt, lại không nói gì.
Tần Lý cầm cái muỗng nhỏ, múc cá viên vào chén nhỏ đưa qua cho cô: “Ừm, cá viên này ăn cũng ngon lắm, cá được quết bằng phương pháp thủ công, tôi không biết là dùng cá gì, chỉ biết là món này bên ngoài ăn không ngon bằng đâu.”
Hà Đường vẫn cúi đầu không lên tiếng, Tần Lý nhìn chằm chằm cô một lúc, giọng ôn nhu nói: “Hà Đường, tôi không phải là cố ý trêu chọc cô.”
Hà Đường trong tay nắm chiếc đũa, đâm đâm đâm chén cá viên.
“Này, cá viên kia đâu có thù với cô.” Tần Lý không còn cách nào, “Aizzz, nói thiệt với cô, nhà hàng này thuộc về Trung Cần, tôi ăn cơm ở chỗ này không cần trả tiền.”
“……” Hà Đường rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
“Không cần trả tiền, miễn phí, free, hiểu chưa?” Thấy Hà Đường vẫn không nói chuyện, Tần Lý bất đắc dĩ, “Hôm qua bảo cô mời ăn khuya chính là nói giỡn, vừa rồi ở trên xe cũng là nói đùa, tôi chỉ là tìm cô cùng nhau ăn một bữa cơm, cô đừng làm ra khuôn mặt như mang thâm thù đại hận như vậy nhanha.”
Hai phút sau, cuối cùng cô mở miệng.
“Không phải là tôi hẹp hòi.”
Hà Đường buồn buồn nói, “Trong nhà gần đây cần tiền, tôi chỗ này mặc dù gởi về nhà không nhiều lắm, nhưng tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Tần Lý, tôi nợ anh bữa cơm này, tôi nhất định sẽ mời.”
Giọng nói của cô nghiêm túc lại bình thản, Tần Lý sợ run một hồi hỏi: “Cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần.” Hà Đường hít một hơi sâu, múc một muỗng cháo, đưa vào cái miệng nhỏ, “Ừm…… anh vừa nói món này gọi là gì? Đúng là ăn thật ngon, vô cùng ngon a.”
“Cháo bào ngư a, ăn ở đây còn được khuyến mãi nữa.” Tần Lý cũng không nói đùa nữa, suy nghĩ một chút, anh nói, “Mấy ngày nay, nhà tôi cũng không có người, một mình ăn cơm thật không có ý nghĩa, cho nên muốn tìm cô cùng ăn với tôi. Tôi biết cô cũng ăn cơm một mình, nghĩ trực tiếp mời cô, sợ cô không đồng ý, mới nghĩ đến dùng cơ hội ngày hôm qua để nói đùa.”
Hà Đường nhìn anh, Tần Lý ngồi đối diện cô, lúc này anh mặc đồ đơn giản, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên, giống một nam sinh đại học, vô cùng thân thiết khả ái. Anh vừa nói chuyện, vừa dùng tay trái cầm chiếc đũa thuần thục gắp thức ăn cho Hà Đường.
“Hà Đường, tôi thật không muốn làm cô mất hứng, tôi cũng không có ý gì khác, chúng ta quen biết cũng đầy hữu duyên, hôm nay cũng là lần đầu tiên chính thức ăn bữa cơm. Chúng ta vui vẻ một chút, có được hay không?”
Anh chờ đợi Hà Đường trả lời, rốt cuộc, cô gái gật đầu một cái, cười.
Bữa cơm này, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, rất vui vẻ.
Hà Đường kể về cuộc sống của mình hồi đại học, nói đến hội cờ vây, Tần Lý rất hưng phấn, nói mình cũng thích cờ vây, có lúc cùng nhau so tài.
Tần Lý nói về những địa điểm nổi tiếng cùng những hàng quà vặt ở D thị, kể cho Hà Đường nghe nơi nào bán gà nướng ăn ngon nhất, ở đâu bán bánh nướng được hoan nghênh nhất, chỗ nào có thể ăn được hải sản tốt nhất.
Hà Đường cũng nói đến quê nhà của cô, đó là một trấn nhỏ, tên là Trạch Thổ Trấn, cách D thị cũng không xa lắm. Nơi đó non xanh nước biếc, mặc dù kinh tế không phát triển, nhưng là quê nhà Hà Đường nhất nhớ, có người cha mà ngày nào cô cũng nhớ thương.
Tần Lý giới thiệu với Hà Đường về nhà hàng Phàm Nhân Hiên, nói cho cô biết ở đây có nhân viên phục vụ dùng thủ ngữ, có thực đơn bằng chữ nổi, có đường dành cho người khiếm thị, có đường dành cho xe lăn, đây là nhà hàng phục vụ người tàn tật, cũng chính là nét đặc sắc riêng của nhà hàng.
“Tần đổng thật là giỏi.” Hà Đường nghe xong, tán thưởng không ngừng.
Tần Lý cười nói: “Dĩ nhiên, tới nơi này ăn cơm chủ yếu vẫn là người bình thường, vì đồ ăn ở đây rất ngon.”
Anh nói thật đắc ý. Hà Đường cắn một miếng tôm hùm nướng, nhăn mũi nói: “Đây là tôm hùm nướng sao, cũng không ngon như trong lời đồn đại. Còn không bằng 3 loại bánh chẻo tôi gói nữa.”
Tần Lý vui vẻ: “Cô cũng có thể gói bánh chẻo sao?”
Hà Đường gật đầu: “Có chứ, nhân rau cần thịt heo, nhân cây tể thịt heo, rồi nhân tôm thịt nữa.”
“A, lúc nào cho tôi nếm thử bánh chẻo cô làm đi.”
“Không thành vấn đề.”
Tần Lý cùng Hà Đường ăn cái gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, nên ăn một bữa cơm ước chừng mất nửa giờ. Sau khi ăn xong, Tần Lý gọi điện thoại cho Quan Kính, Hà Đường đẩy anh rời nhà hàng, lúc trở lại cửa Cẩm Hoành Quốc Tế, Quan Kính đã dừng xe chờ họ.
Hà Đường nói Tần Lý không cần đưa cô về, nói thế nào Tần Lý cũng không đồng ý, nói Hà Đường một mình về nhà không yên tâm.
Hà Đường không có cách nào, đành phải lên xe.
Xe đến Xuân Sơn Uyển, Hà Đường ôm búp bê vải xuống xe, hướng hàng hiên đi tới, lần này Tần Lý không gọi cô.
Anh vừa nói Quan Kính lái xe thì Hà Đường đột nhiên chạy trở lại, vỗ cửa xe nói: “Tần Lý, anh khoan hãy đi, chờ tôi một chút!”
Tần Lý thắc mắc mở cửa xe, chỉ thấy cô chạy thật nhanh lên lầu, không lâu sau lại “bịch bịch bịch” chạy xuống, đem một túi ny lon đưa tới tay Tần Lý.
Cô thở hồng hộc: “Đây là bánh chẻo 3 loại nhân tôi mới gói hôm qua, để trên ngăn đá tủ lạnh sẽ không hư. Mấy ngày nay tôi ăn cơm một mình, gói cũng không nhiều lắm, ở đây chỉ có hơn hai mươi cái, anh ăn thử xem, nếu cảm thấy ăn ngon, lần sau tôi sẽ gói thêm cho anh nhiều hơn.”
Tần Lý ngồi trên xe, trong tay cầm túi ny lon lạnh băng, ngẩng đầu nhìn Hà Đường. Hà Đường toét miệng cười một tiếng, vẫy vẫy tay nói tiếng “Gặp lại sau”, xoay người lên lầu.
--- ------ -------Ta là vạch phân cách thần thánh---- ------ ------ -----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.