Chương trước
Chương sau
“Mẹ, con còn chưa được nhận vào làm chính thức, tiền lương không nhiều.” Nghe giọng điệu gay gắt???? của mẹ, giọng Hà Đường thật thấp, “chờ con trở thành nhân viên chính thức, mỗi tháng con sẽ gởi thêm nhiều một chút.”
“Tốt lắm tốt lắm, đừng nói có suông.” Tống Nguyệt Nga có chút bực mình, “Tao đã nói rồi, tiền dành cho mày học đại học căn bản chỉ là lãng phí thôi, bốn năm đại học mà mỗi tháng chỉ kiếm được vài đồng tiền như vậy. Tiểu Linh nhà kế bên đây này, trung học còn chưa học xong đã đi làm công, vậy mà một tháng cũng kiếm được hơn 4000 đấy! Còn mày……”
Hà Đường đưa điện thoại cách xa lỗ tai, mặc kệ mẹ đang cằn nhằn bên kia đầu dây.
Tống Nguyệt Nga không nghe Hà Đường lên tiếng, cơn giận lại nổi lên: “Nha đầu chết tiệt kia, mày có đang nghe không đó?!”
“Có ạ.” Hà Đường bình tĩnh nói, “Mẹ, giờ còn có chút việc phải làm, con gác máy trước, ba mẹ nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, cả anh hai nữa.” “Đợi chút!” Tống Nguyệt Nga đột nhiên kêu một tiếng, Hà Đường đợi một lúc, nghe bà nói, “Mày gọi điện cho Điền Tri Hiền, nói Tiểu Hải cuối tháng Mười phải làm phẫu thuật, hỏi hắn đưa năm vạn đồng.”
Hà Đường sợ đến ngây người: “Mẹ! Sao có thể được, chú Điền đâu phải là mắc nợ nhà chúng ta!”
“Bảo mày gọi thì mày cứ gọi đi, mày hỏi hắn, hắn nhất định sẽ cho. Hơn nữa, ai nói hắn không nợ nhà chúng ta?”
“Con không gọi đâu!” Hà Đường bực tức, “Muốn gọi thì tự mình mẹ đi mà gọi, con mặt mũi nào mà gọi cuộc điện thoại này!”
Tống Nguyệt Nga lạnh lùng nói: “Hà Đường, mày nhớ cho rõ ràng, lúc ấy cả nhà đã dùng năm ngàn đồng làm học phí cho mày. Nếu như mày không đi học, thì mày đã sớm đi làm kiếm đủ tiền cho Tiểu Hải làm phẫu thuật. Lúc đó Điền Tri Hiền đã nói với chúng ta thế nào? Hắn sẽ tạo điều kiện cho mày đi học, nhưng nếu Tiểu Hải cần tiền để chữa bệnh, hắn sẽ giúp.”
“……” Hà Đường không phản bác được, Điền Tri Hiền đúng là có nói như vậy.
“Được rồi, mày cứ nghĩ một chút rồi lúc nào gọi cho hắn đi, tao cúp máy đây, tao còn phải sắc thuốc cho Tiểu Hải.”
“Cạch” một tiếng, Hà Đường còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã cúp.
******
Giờ nghỉ trưa, Vương Vũ Lâm đi qua hành lang chuẩn bị đi căn tin dưới lầu ăn cơm, lúc đi ngang qua văn phòng chỗ Hà Đường làm việc, anh ta dừng bước.
Trong phòng làm việc chỉ có một mình Hà Đường, cô đang ăn thức ăn mình mang theo. Bởi vì công ty có căn tin, nên phòng trà không trang bị lò vi ba, cô ăn thức ăn lạnh, còn cơm thì dùng nước sôi trụng qua.
Vương Vũ Lâm đi tới sau lưng Hà Đường, Hà Đường nghe được thanh âm, quay đầu lại, lộ vẻ lúng túng lại khẩn trương.
“Quản….. Quản lý Vương.” Cô cầm nắp hộp cơm muốn đậy lại, Vương Vũ Lâm đã nhìn thấy.
Anh nhăn mày lại: “Sao lại không căn tin ăn cơm?”
Hà Đường không che giấu nữa, để nắp hộp cơm xuống, trong hộp cơm của cô chỉ có một món ăn.
Cô đáp: “Em vốn ăn ít, mỗi lần đi ăn ở căn tin cũng chỉ có thể ăn được một chút thôi, như vậy…rất lãng phí.”
Căn tin của kiến trúc Phú Dương chọn hình thức bữa ăn tự phục, mỗi ngày tổng cộng có 12 món ăn - mặn, chay, canh, trái cây điểm tâm đầy đủ hết. Mỗi tháng công ty cho mỗi nhân viên tiền ăn trị giá 350 đồng, một bữa ăn quẹt thẻ là 15 đồng, đến cuối năm, nếu trong thẻ còn dư lại nhiều, có thể lựa chọn lấy năm sau ăn bằng thẻ này hoặc rút ra tiền mặt.
Chân mày Vương Vũ Lâm nhíu chặt hơn: “Cho dù không ăn ở căn tin, cũng không cần phải ăn cơm với món ăn nguội như vầy, ăn vào lỡ bị đau bụng thì làm sao?”
Hà Đường cúi đầu: “Không bị sao đâu, thức ăn em mới làm tối hôm qua, để tủ lạnh.”
Vương Vũ Lâm lại đứng một hồi, đột nhiên cầm hộp cơm trên bàn, bỏ hết vào thùng rác.
Hà Đường sợ hết hồn, Vương Vũ Lâm đã nắm tay cô: “Đi, đi ăn cơm với anh.”
Vương Vũ Lâm không đưa Hà Đường tới căn tin, mà đưa cô đến một nhà hàng bên ngoài.
Dọc đường đi, Hà Đường đều là cúi đầu đi theo phía sau anh, hai người đều không nói chuyện.
Đến nhà hàng, hai người gọi món ăn, yên lặng ăn cơm. Ăn xong, Hà Đường móc móc túi, lấy 20 đồng đưa cho Vương Vũ Lâm.
Vương Vũ Lâm yên lặng nhìn cô, không nhận. Tay cầm tiền của Hà Đường dần dần buông xuống.
Lại yên lặng một lúc, Vương Vũ Lâm thở dài, mới mở miệng: “Tiểu Hòa Thượng, hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của anh.”
Hà Đường không có kinh ngạc.
Cô ngẩng đầu lên, cười một cái: “Sinh nhật vui vẻ, quản lý Vương.”
Cô sao lại không biết sinh nhật của Vương Vũ Lâm. Ngày đó, lúc mới tham gia hội cờ vây, cuối tháng 9, sở dĩ hội trưởng Chu tổ chức liên hoan, chính là vì mừng sinh nhật cho Vương Vũ Lâm.
Hà Đường gặp lại anh ngay trong ngày sinh nhật của anh, trong lòng rất vui vẻ. Cô trốn trong đám người, nhìn anh thổi nến, cắt bánh ngọt, sau đó cùng bạn gái của anh ngọt ngào hôn môi.
******
Từ nhà hàng đi ra, Vương Vũ Lâm đi phía trước, Hà Đường theo sau, đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Hà Đường dừng bước lại, thấy Vương Vũ Lâm cũng không có chú ý cô, cô lập tức vào cửa tiệm.
Vương Vũ Lâm đi một lúc cảm thấy kỳ quái, dừng bước quay đầu lại, phát hiện sau lưng đã không thấy bóng Hà Đường đâu, còn đang nghi hoặc, chỉ thấy cô bé kia từ đằng xa chạy tới, hai tay đang cầm cái gì đó.
Đợi cô chạy tới gần, anh mới nhìn rõ, là một khối bánh ngọt hình tam giác đặt trong chiếc hộp đẹp mắt.
Hà Đường có chút bất an đứng trước mặt anh, trên chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi, nàng đem bánh ngọt đưa cho anh: “Vương sư huynh, bánh sinh nhật.”
Vương Vũ Lâm sợ run thật lâu, rốt cuộc nhận lấy bánh ngọt, trầm giọng nói: “Cảm ơn.”
Hà Đường cười hì hì, phất tay một cái: “Đừng khách sáo.”
Trở lại công ty, giờ nghỉ trưa đã kết thúc, hai người chia ra trở về phòng làm việc, giống như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Hà Đường không gọi điện thoại cho Điền Tri Hiền, Tống Nguyệt Nga cũng không gọi lại thúc giục, nhưng Hà Đường biết, Hà Hải giải phẫu cần tiền, khẳng định là thật.
Trước kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài ngày, Hà Đường bắt đầu tìm công việc làm thêm vào ngày nghỉ, bị Ngô Tuệ Nghiêu biết được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng cô đúng là điên rồi.
Mắng thì mắng, nhưng Ngô Tuệ Nghiêu vẫn giúp Hà Đường suy nghĩ biện pháp.
Cô mang ra một mớ quần áo, nói: “Nếu cậu có can đảm, thì đi bày hàng bán ở chợ đêm trên đường Xuân Sơn. Những thứ này đều là loại quần áo tình nhân ngắn tay , thời tiết bắt đầu lạnh rồi nên bán không được mấy , giá cả tùy cậu quyết định, dù sao cũng là đồ mình lấy từ nhà, tiền vốn không đáng kể, cậu bán được bao nhiêu thì tất cả thuộc về cậu. Để xem da mặt cậu có đủ dày hay không thôi, cậu dám đi không?”
“Dám chứ, hồi học đại học chẳng phải mình đi làm thêm ở tiệm bán quần áo sao.” Hà Đường hỏi, “Còn cậu, cậu đi với mình chứ?”
Ngô Tuệ Nghiêu trừng mắt: “Quốc khánh tớ phải về nhà mấy ngày, chị họ kết hôn, bạn học kết hôn, ngay cả chú hai của tớ 50 tuổi cũng cưới!
“……”
Trước ngày Ngô Tuệ Nghiêu về nhà, tối đó cô với Hà Đường cùng đi đường Xuân Sơn bày hàng để bán, hai người cùng nhau, lá gan cũng lớn hơn một chút. Gian hàng ở đường Xuân Sơn không cố định, Ngô Tuệ Nghiêu cùng Hà Đường chọn vị trí ngay dưới đèn, trải ra tấm nhựa lớn, đem bao đựng quần áo để lên trên, lại bày ra mấy món hàng làm mẫu.
Một buổi tối không sóng không gió, lại còn bán được ba bộ quần áo tình nhân , giá cả so giá gốc bán được cao hơn, hai cô gái thật cao hứng, Hà Đường lúc này quyết định, toàn bộ dịp nghỉ lễ quốc khánh, ngày nào cũng sẽ đến bày bán.
Ngày hôm sau, Ngô Tuệ Nghiêu về nhà, buổi tối 6 giờ rưỡi, Hà Đường ăn cơm tối xong, một thân một mình mang một bọc lớn quần áo đi đường Xuân Sơn.
******
Ngày lễ quốc khánh, Tần Lý cùng Tần Miễn trở về Mộ Phương Lý ăn cơm. Sau khi ăn xong, Tần Miễn nhận được điện thoại của Kiều Y Viện, cô từ Nam Kinh đến D thị du lịch.
Gác điện thoại sắc mặt Tần Miễn đần thối ra , Diệp Huệ Cầm quan tâm hỏi: “Sao vậy? Công ty xảy ra chuyện à?”
Tần Miễn cầm áo khoác lên: “Không có. Mẹ, con đi trước, con đi đến sân bay đón người.”
Diệp Huệ Cầm đưa anh ra cửa: “Là khách hàng sao?”
Tần Miễn vẫn chưa trả lời, Tần Lý đã cười lớn: “Mẹ, là một cô gái vô cùng vô cùng xinh đẹp, người ta coi trọng A Miễn.”
Diệp Huệ Cầm lập tức phấn khởi: “Thật sao?Thật tốt a”
Tần Miễn mặt đen, trừng mắt liếc Tần Lý một cái, nói: “Lão Tống đưa anh về có vấn đề gì không?”
Tần Lý cười lắc đầu: “Không thành vấn đề, em đi nhanh lên đi, Kiều đại tiểu thư đợi lâu lại nổi giận bây giờ.”
Sau khi Tần Miễn rời đi, Tần Lý ngồi lại một lúc, bên ngoài trời lắc rắc mưa, một lúc sau thì mưa lớn. Tần Lý nói phải về, Diệp Huệ Cầm che dù cho anh, cùng anh đi tới cửa nhà để xe, tài xế lão Tống cõng Tần Lý lên xe. Diệp Huệ Cầm đứng bên ngoài xe một lúc lâu, cuối cùng nói: “A Lý, con coi A Miễn đã tìm được bạn gái rồi, con cũng mau mau đi.”
Tần Lý cười hư: “Mẹ, ai nói với mẹ là A Miễn có bạn gái?”
“Chẳng phải con vừa nói sao.”
“Ha ha ha, mẹ ơi, trước mặt nó mẹ đừng có nói nha, nếu không con sợ nó sẽ đánh con mất.”
Diệp Huệ Cầm không hiểu: “Có ý gì đây?”
“Không có ý gì, thôi, con đi trước. Mẹ, ba mẹ với bà nội nhớ giữ gìn sức khỏe , gặp lại sau.”
Không đợi Diệp Huệ Cầm kịp phản ứng kịp, cửa xe đã đóng lại, Diệp Huệ Cầm phát hiện, Tần Lý lại một lần nữa thành công ngăn đề tài muôn thưở.
Từ Mộ Phương Lý trở về Cẩm Hoành Quốc Tế, phải đi qua đường Xuân Sơn, vào ngày lễ lại gặp trời đột nhiên đổ mưa, trên đường rất đông.
Xe thương vụ chạy cách lối đi bộ, Tần Lý lơ đãng nhìn qua cửa kính xe mờ hơi nước xem cảnh vật bên ngoài. Dòng xe di chuyển chậm chạp, ven đường đều là những người đứng nép dưới hiên tránh mưa, cũng có người đội mưa chạy thật nhanh.
Xe chạy được một chút lại đứng yên, Tần Lý dùng tay trái lau hơi nước trên kính xe, trên kính xe liền có một khoảng nhìn được rõ hơn, anh tùy ý hướng nhìn bên ngoài, tầm mắt đột nhiên liền tập trung trên một người.
Hà Đường đang cùng mấy người đi đường đứng nép dưới mái hiên của một tiệm tạp hóa, cả người cô đều ướt đẫm, lại không rảnh để bận tâm, trên lưng là một túi ny lon lớn đựng quần áo, trong ngực đang ôm mấy món hàng mẫu không kịp dọn dẹp, trong lòng cô rất ảo não, quần áo mới bị ướt, không biết còn bày bán được hay không.
Bả chủ tiệm tạp hóa thỉnh thoảng lại đi ra đuổi người, có người không chịu được, bất chấp mưa gió rời đi. Hà Đường đau lòng quần áo, chịu trận không đi. Bà chủ trừng mắt nhìn cô mấy lần, cô chỉ có thể nhích nhích sang bên, cố gắng nhường ra khoảng trống cho cửa tiệm.
Đang lúc này, cô đột nhiên nghe có người kêu: “Hà Đường”
Hà Đường bốn phía tìm kiếm thì phát hiện cách đó không xa, có người trong chiếc xe đang gọi cô, định thần nhìn lại, ra là Tần Lý.
Kính cửa xe đã hạ xuống, cánh tay trái Tần Lý đặt trên cửa xe, đang cười hì hì nhìn cô, anh lớn tiếng kêu: “Hà Đường, lên xe! Tôi đưa cô.”
Hà Đường khoát khoát tay, hô to: “Không cần đâu! Mưa tạnh ngay thôi, nhà tôi cách đây rất gần, hơn nữa quần áo tôi cũng ướt, sẽ làm dơ xe của anh.”
Phía trước đường thông, lão Tống vừa muốn nổ máy xe, Tần Lý liền nói ông ta đợi, anh lại quay đầu kêu Hà Đường: “Đúng là nể mặt nha, không lẽ muốn tôi tự mình xuống xe đến đón cô sao?”
“……” Anh ta cứ nói đùa như vậy, Hà Đường cảm thấy mấy người đang tránh mưa bên cạnh hình như cũng đang nhìn cô, cô biết mình làm cao, lúc này mới mang quần áo chạy vội tới bên cạnh xe Tần Lý.
--- ------ ----------Ta là vạch phân cách thần thánh---- ------ ---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.