Trà lâu vào buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây phủ xuống mặt hồ làm lóe lên vài tia sáng. Mặc dù cách một tấm kính thủy tinh, Tần Lý vẫn có thể cảm nhận được nắng ấm mùa đông phủ xuống trên vai, cảm giác ấm nóng thư thái hơn rất nhiều. Anh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu ngắm mặt hồ rộng rãi, trong chốc lát tầm mắt lại trở về trên bàn cờ.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hạ cờ của hai đàn ông vang lên thanh thúy.
Vương Vũ Lâm không còn khinh địch nữa, anh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào thế cục trên bàn cờ, họ đã đi được chừng một trăm nước, lực lượng của hai bên đều ngang nhau.
Quân trắng của Vương Vũ Lâm giành đất rất nhiều, thế công cũng mạnh, nhưng quân đen của Tần Lý cũng không phải yếu, trong lúc nhất thời vẫn là bất phân thắng bại.
Lúc này, Tần Lý khiêm tốn hạ một quân cờ, lần hạ quân này không chỉ không hạ xuống điểm sao tốt mà ngược lại càng giống như chiêu tự sát, Vương Vũ Lâm vốn dĩ đã hết sức chăm chú để ứng phó, thấy Tần Lý đi bước này xong, trong lòng anh cảm thán một câu “Tần Lý hóa ra cũng chỉ có vậy” , quân trắng hạ xuống, nháy mắt tình thế trở nên thật thuận lợi, tâm tình của anh cũng khoái trá rất nhiều.
Lúc này, Tần Lý nói: “Quản lý Vương đi bước này thật hay.”
Vương Vũ Lâm: “Quá khen.”
Tần Lý cười một tiếng, hạ xuống một quân đen, không ngờ lại là một nước đi kỳ quái.
Vương Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-hop-ly/1522792/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.