Tần Lý và Hà Đường cuối cùng cũng không làm gì. Ban đêm, Hà Đường ngủ cạnh Tần Lý, hỏi: “Bệnh của anh sẽ di truyền sao?” “Xác suất rất nhỏ, nhưng anh không dám nói không có khả năng xảy ra.” Tần Lý trả lời, “Tóm lại thì bất kể như thế nào, uống nhiều thuốc như vậy, đối với con sẽ ảnh hưởng không tốt.” “Anh sẽ phải luôn luôn uống thuốc sao?” “Ừm, cần phải duy trì thuốc liên tục, dù cho không phát tác cũng không thể ngừng thuốc, cuối cùng phải để cho bác sĩ quyết định.” “Phải một năm, hai năm hay bao lâu?” “…” Tần Lý yên lặng trong chốc lát, đáp, “Có lẽ còn có thể lâu hơn.” Hà Đường ngây ngốc một chút, gật đầu nói: “A, được rồi.” Cô mím chặt môi, đầu tựa trước ngực Tần Lý. Suy tư trong chốc lát, nói, “Không có việc gì, chúng ta muộn hai năm lại có kế hoạch sinh con cũng không sao, chỉ cần anh thật khỏe mạnh được.” Tần Lý không trả lời, chỉ là mở rộng cánh tay trái sít sao ôm lấy người trước mặt. Vài ngày sau, Hà Đường nghe theo lời Tần Lý đến hiệu thước, đỏ mặt mua về một hộp bao cao su. ****** Tháng tám chói chang, thời tiết nóng bức khó chịu làm cho người khác hít thở không thông. Bởi vì vấn đề sức khỏe của Tần Lý, Tần Miễn nhận lấy phần lớn công việc, để Tần Lý có nhiều thời gian tĩnh dưỡng thân thể. Hà Đường cũng tạm thời xin nghỉ việc, để ở nhà làm bạn, chiếu cố Tần Lý. Cái làm Hà Đường kinh ngạc là, việc Lương Hi Thần ngoài ý muốn qua đời cũng không có nhiều đả kích đến Tần Lý. Vốn dĩ, cô cho rằng Tần Lý sẽ tự trách áy náy được một thời gian, nhưng sự thật là, tình trạng thân thể và tinh thần anh cũng dần khá hơn, làm việc và nghỉ ngơi cũng đi vào quỹ đạo, bình thường còn cùng mọi người đùa giỡn, Hà Đường nghĩ, có lẽ Tần Lý đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ trước kia. Đả kích về cái chết của Lương Hi Thần, bom hẹn giờ đối với chứng động kinh, dường như không ảnh hưởng quá nhiều đến anh. Đến tột cùng anh làm thế nào để có thể giữ được sự bình tĩnh như thế này, Hà Đường nghĩ mãi cũng không hiểu được. (Diệu Huyền: Hmmmm, không biết mọi người có đang cùng suy nghĩ như ta không nhỉ?) Thừa dịp không bận bịu việc công ty, Hà Đường và Tần Lý có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị hôn lễ của bọn họ. Hôn lễ dự định sẽ tổ chức ở một nhà hàng năm sao ở ngoại ô thành phố D, nơi này kề núi gần sông, khung cảnh có thể nói đẹp như tranh vẽ, trong khách sạn còn có một khoảng rộng là sâncỏ, có thể ngăn cách người ngoài, dùng để cử hành nghi thức hôn lễ. Tần Lý mang Hà Đường đến nơi đó, Hà Đường đẩy anh đi từ từ trên bãi cỏ, Tần Lý một bên chỉ điểm xung quanh, một bên cùng Hà Đường nói ý tưởng của anh về hôn lễ. “Nơi đó là cổng vòm bằng hoa tươi, em sẽ mặc áo cưới, từ nơi đó được ba dẫn vào lễ đường, đi qua chiếc thảm phủ đầy những cánh hoa trắng tinh khôi, đến bên cạnh anh.” “Bên này là sân khấu, trang hoàng hoa tươi, trải lụa trắng, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ ở chỗ này. Lúc đó sẽ có một dàn nhạc nhỏ đệm nhạc, còn có thân bằng hảo hữu ở bốn phía chúc phúc cho chúng ta.” “Bên cạnh nơi đó là bàn thức ăn, chỉ là một chút điểm tâm và đồ uống, dù sao buổi tối còn có tiệc mừng. Người lớn có thể khiêu vũ trên bãi cỏ, trẻ con cũng có thể chơi xung quanh, nơi này mặc dù là ngoài trời, nhưng là khách sạn luôn bảo đảm sự riêng tư cho chúng ta.” “Anh tin rằng ngày hôm đó thời tiết nhất định rất tốt, bầu trời trong xanh, anh cảm thấy cử hành hôn lễ trên thảm cỏ mênh mông này sẽ rất tốt, em cảm thấy thế nào?” Hà Đường trên mặt liên tục nở nụ cười, gật đầu nói: “Em cũng cảm thấy như vậy.” “Chỉ là…” Tần Lý vặn vẹo thân thể giữ chặt tay Hà Đường, Hà Đường dừng bước, vòng qua xe lăn đi đến trước mặt anh, rất tự nhiên ngồi xổm xuống. Bọn họ liền dừng ở không gian trung tâm này, bốn phía không có một bóng người, ánh mắt Tần Lý mang nét cười nhìn Hà Đường, nói, “Thời điểm chú rể muốn hôn cô dâu, cần sự phối hợp của em nữa, em nói thử xem là khom lưng tốt, hay là ngồi xổm xuống mới tốt đây?” “Em cũng không rõ nữa, anh cứ nói xem?” Hà Đường cười hì hì hỏi. Tần Lý cũng cười: “Không bằng, chúng ta luyện tập một chút đi.” Hà Đường xấu hổ đỏ mặt, đôi mắt sáng lên nhìn anh. Tần Lý hắng giọng, nói: “Bây giờ, chú rể Tần Lý có thể hôn tân nương Hà Đường.” Hà Đường vẫn ngồi xổm trước mặt anh, lưng thẳng tắp, ngước mặt lên, chậm rãi nhắm mắt lại. Sau đó cảm giác được bàn tay anh đang xoa lên gò má, tiện đà, thoáng cái môi anh ôn nhuận hôn lên môi cô. Tần Lý nhẹ nhàng mút lấy, một hồi lâu mới buông ra. Hà Đường một lần nữa mở mắt, chỉ thấy người trước mặt cười đến mày cong cong, trong mắt là thâm tình quyến luyến không thể nào che được. Trời chiều ngày hè như lửa đốt, ánh sáng màu vàng kim choàng lên vai anh, dáng vẻ tươi cười của anh lúc này như một ký hiệu vĩnh cửu, khắc ghi thật sâu trong trí nhớ Hà Đường. ****** Giữa tháng 8, Tề Phi Phi nhận được giấy báo trúng tuyển của một khu trung tâm dạy tiếng anh ở thành phố D, cô đến Cẩm Hồng quốc tế, hiến “bảo vật” cho Tần Miễn, Tần Lý và Hà Đường cùng xem. Tề Phi Phi đang được nghỉ hè, đã không có việc học là gánh nặng, cô thường xuyên sẽ chạy đến Cẩm Hồng quốc tế, có đôi khi có thể ở đó từ sáng đến tối mịt, khi Tần Miễn làm việc, không có thời gian quan tâm đến cô, thì cô sẽ một mình lên khu giải trí ở lầu mười chơi cho thỏa thích, đến “rạp chiếu phim thu nhỏ” để xem phim, hoặc sẽ lên lầu 13 hưởng thụ sự êm ái của spa tinh dầu, đến phòng tắm hơi, thời điểm không nghĩ ra sẽ chơi gì, cô liền chạy đến phòng Tần Miễn chơi máy vi tính, xem ti vi, mệt mỏi liền tựa vào giường lớn của anh ngủ một giấc. Tần Miễn tan tầm rất muộn, Hà Đường và Tần Lý gọi Tề Phi Phi ăn cơm cùng với họ, lúc nào cô cũng từ chối, cười hì hì nói muốn chờ Tần Miễn trở về cùng nhau ăn. Thật vất vả đợi đến khi Tần Miễn tan tầm, Tề Phi Phi cùng anh cơm nước xong, Tần Miễn liền đề ra phương án đưa cô về nhà. Tề Phi Phi rất không cam tâm, có đôi khi liền muốn ở lại đó, nói phòng Tần Miễn lớn như vậy, còn có phòng khách, kỳ thật cô có thể chuyển đến ở vài ngày. Tần Miễn không khách khí chút nào nói: “Không được.” Hôm nay, Tề Phi Phi lại đến Cẩm Hồng quốc tế chơi, cô đột nhiên nói muốn bơi lội. Một mình bơi sẽ rất nhàm chán, Tần Miễn ở lại công ty làm việc, Tề Phi Phi liền đi tìm Hà Đường. Hà Đường có chút ít kháng cự, Tần Lý nói: “Lần trước không phải em đã bơi cùng với anh sao, hay là đi bơi cùng Phi Phi đi, nếu như cảm thấy không thoải mái liền lên bờ ngồi một chút.” Hà Đường nhỏ giọng hỏi: “Anh đi cùng với em được không?” Tần Lý ngẩn ra, lắc đầu nói: “Chân và tay phải anh rất khó coi, Phi Phi nhìn thấy sẽ sợ hãi.” Trời nóng như vậy, Tần Lý lúc ra ngoài đều không mặc áo tay ngắn, càng không cần đề cập đến quần ngắn. Lúc anh chỉ quẩn quanh trong phòng mình hoặc lúc cùng bọn trẻ tham gia hoạt động ở bể bơi mới có thể mặc áo T-shirt và quần tắm biển. Hà Đường hiểu, anh không hi vọng cánh tay phải héo rút của mình sẽ gây phiền toái đến người khác. Thấy Tần Lý cũng lên tiếng, Hà Đường gật đầu, lớn gan cùng Tề Phi Phi đến bể bơi. Tề Phi Phi bơi rất tốt, Hà Đường lại không có bao nhiêu hứng thú, bởi vì lúc này phần lớn thời gian đều là Tề Phi Phi bơi một mình, Hà Đường chỉ là ngồi cạnh bể bơi. Nửa giờ sau, Tề Phi Phi cảm thấy không thú vị, mặc đồ tắm khoác khăn tắm đi phòng tắm hơi. Hà Đường một mình nằm ở trên ghế bơi phơi nắng nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này, âm thanh của xe lăn điện từ hành lang truyền đến, Hà Đường ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần Lý đổi một thân đồ tắm sẫm màu, ngồi xe lăn “đi” đến cạnh cô. Trên cổ của anh đeo kính bơi, trên đùi đặt khăn tắm. Hà Đường lập tức liền nở nụ cười, Tần Lý cũng là cười đến sáng lạn, giương cao cánh tay trái phô bày cánh tay và cổ tay, áo tắm đến mắt cá chân, nói: “Như thế nào? Anh quên mất anh còn có trang bị tân tiến như thế nữa.” “Rất tuyệt.” Hà Đường đi đến trước mặt anh, nói, “Em giúp anh xuống nước, được không?” Tần Lý gật gật đầu, Hà Đường còn nhớ rõ trình tự lúc Quan Kính giúp Tần Lý xuống nước, đẩy xe lăn Tần Lý dừng bên cạnh bể bơi, Hà Đường đặt tay dưới nách nhấc anh lên ôm xuống đất, sau đó lại cẩn thận đem anh di chuyển đến trong hồ nước. Hơn nửa thân thể vào nước, Tần Lý lập tức trở nên linh hoạt hơn. Trong nước anh trở mình một cái, hướng về Hà Đường cười nói: “Đường Đường, xuống đây.” Hà Đường cũng từ từ bước vào, cô mặc một bộ váy bơi xanh da trời, dáng người bơi trong nước bén nhạy, làn da trơn mượt, bị Tần Lý trêu nói là như một cái đầu cá heo. Tần Lý bơi cực kỳ chậm, Hà Đường cũng luôn bơi dính lấy anh, bơi khoảng chừng năm mét, Tần Lý sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút, cánh tay trái đặt trên phao, ngay cả cái cằm cũng đặt trên đó, nghiêng đầu lại cười với Hà Đường. Hà Đường bơi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Bọn họ ở trong nước hôn đến quên cả trời đất, làm hại Tề Phi Phi mới từ phòng tắm hơi phải mắc cỡ bịt mắt lại. Tề Phi Phi không quấy rầy đôi uyên ương bọn họ, đi tắm rửa thay quần áo, Tần Lý cùng Hà Đường lại trong nước chơi đùa trong chốc lát. Hiện tại tâm tình Hà Đường bình tĩnh hơn rất nhiều, ở trong nước sẽ không cảm thấy kinh hãi nữa. Phần lớn thời gian cô chỉ đặt suy nghĩ của mình lên người Tần Lý, tận tâm che chở bảo vệ cho sự an toàn của anh. Nhưng Hà Đường lại không nghĩ tới, lúc Tần Lý bơi lội phải đặc biệt phải lo lắng, cũng không phải vì thân thể tê liệt anh sẽ chết đuối, mà là – – trong lúc bơi lội, bệnh động kinh sẽ dễ dàng phát tác. Thời điểm Tần Lý cảm giác được một tia không thích hợp, đã là quá trễ. Ý thức cuối cùng tồn tại chính là hung hăng bấm lấy bả vai Hà Đường một cái, một câu nói cũng không kịp nói ra, đã rơi vào hôn mê. Thân thể anh run lên mãnh liệt, ở bên người tung lên từng đóa bọt sóng vỡ tung, lần thứ hai Hà Đường nhìn thấy cảnh tượng bọt mép từ mũi và miệng của anh trào ra không ngừng, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô chưa bao giờ sợ hãi như thế. Lần trước Tần Lý phát tác là lúc bọn họ đang ở bệnh viện, Hà Đường biết rõ Tần Lý sẽ được cứu, nhưng là lúc này đây bọn họ lại đang ở trong bể bơi trống trải không bóng người, hơn nữa còn là ở trong nước! Hà Đường chỉ có thể dùng toàn sức bình sinh mình có ôm lấy thân thể Tần Lý, không để cho anh trầm xuống, hơn nữa đặt đầu anh lên trên phao để mũi và miệng hoạt động, duy trì hô hấp. Cô tháo kính bơi của anh ra, thậm chí không có dư thừa tay lại để cho anh cắn, chỉ có thể khẩn cầu ông trời không làm cho anh cắn phải lưỡi. Cô nghiêng đầu hướng tới cửa phòng thay quần áo lớn tiếng la lên, âm thanh run rẩy mà tuyệt vọng: “Phi Phi! ! Phi Phi! ! Có nghe thấy không? ! Tề Phi Phi…” Lúc Tề Phi Phi đang nhẹ nhàng đi từ phòng thay quần áo ra liền nhìn thấy một màn như vậy, cô sợ đến nỗi ném tất cả mọi thứ mình đang cầm, vung chân chạy vọt xuống lầu tìm Tần Miễn . Nhìn bóng lưng của cô ấy, Hà Đường khẽ yên tâm, cô đã đuối sức rồi, đầu cũng bắt đầu thiếu dưỡng khí, ánh mắt cũng dần mơ hồ, thân thể Tần Lý ngày thường không có một chút cảm giác giờ vẫn còn đang không ngừng co rúm, cô hoàn toàn chỉ có thể dựa vào một chút hơi sức đem thân thể hơn 100 cân(*) của anh gắng nổi lên trên mặt nước. (*) 1 cân = 1/2kg, 100 cân = 50 kg Lúc bấy giờ cô chỉ có một ý niệm trong đầu: Kiên trì, kiên trì nữa, không thể để cho anh chìm xuống, nhất định không thể để cho anh chìm xuống! Tần Miễn, Quan Kính và Mã Hữu Kiệt cùng nhau lao đến, ba người đàn ông cởi giày liền trực tiếp nhảy vào trong nước, hợp lực đem Tần Lý cứu lên bờ. Quan Kính lại quay đầu kéo Hà Đường lên, cơ hồ cô đã mệt lả, sau khi lên bờ liền co quắp ngồi trên mặt đất. Tề Phi Phi chạy đến cạnh cô, đem một chiếc khăn tắm khoác lên trên vai Hà Đường. Tần Miễn tay chân lanh lẹ đem khăn tắm gối ở dưới đầu Tần Lý, cùng Quan Kính nhẹ nhàng bảo vệ thân thể anh, phòng ngừa co rút mạnh mà tổn thương đến thân thể. Đại khái qua năm, sáu phút, Tần Lý dần dần khôi phục ý thức. Mã Hữu Kiệt đã gọi 120, trong quá trình chờ đợi, Quan Kính kéo khóa áo tắm của Tần Lý xuống, có thể làm cho anh hô hấp lại mức bình thường, lại lấy một chiếc khăn tắm lớn trùm lên người Tần Lý, Tần Miễn nặng nề thở phì phò, vò đầu bứt tóc chính mình. Sau đó anh quay đầu lại, giận không kềm chế được đối với Hà Đường quát: “Cô bị làm sao vậy?! Cô là vợ của anh ấy!!! Chẳng lẽ một chút kiến thức y học cũng không có sao?! Bệnh nhân bị động kinh tuyệt đối không được bơi lội!! Nếu như vừa rồi không phải ở đây Phi Phi, Tần Lý có khả năng sẽ chết ! Sẽ chết, cô có hiểu hay không?!” Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Hà Đường mở to hai mắt nhìn Tần Miễn, môi run run, mặt như giấy bụi. ****** Tần Miễn đối Hà Đường thái độ không tốt, Hà Đường sớm có cảm giác, còn về nguyên nhân tại sao, cô cũng hiểu rõ. Tần Lý cùng Hà Đường đã kết hôn hơn nửa năm, Tần Miễn là một người đàn ông trưởng thành, vốn không nên đối với Hà Đường hẹp hòi như vậy, nhưng là, Tần Miễn đích xác khó mà có thể quẳng đi ấn tượng lúc ban đầu với cô được. Ở Tần Miễn trong mắt, Hà Đường đến tột cùng là người như thế nào? Tướng mạo, khí chất, tính cách, gia cảnh, năng lực làm việc, tạm thời không đề cập tới, ấn tượng sâu sắc nhất của Tần Miễn về Hà Đường là một sự kiện, chính là đêm giáng sinh. Hà Đường trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt Tần Lý. Sau một vài ngày, cô ta bởi vì gia đình gặp khó khăn mà gọi điện cho Tần Lý xin giúp đỡ. Tần Lý đi suốt đêm đến trợ giúp, cô cùng người nhà lại có thể yên tâm thoải mái nhận vài chục vạn của Tần Lý. Sau đó, cô đồng ý qua lại cùng Tần Lý. Hay bởi vì bà ngoại Diệp bệnh nặng, cô rất nhanh đồng ý cuộc hôn nhân với Tần Lý. Gia đình Hà Đường phải nói là hết sức cực phẩm, lòng tham không đáy lại hỉ nộ vô thường, cô còn có người anh trai gặp vấn đề về tâm lý, ngày đó tại buổi tiệc đang vui vẻ lại có ý định muốn làm tổn thương Tần Lý! Có rất nhiều chuyện, Diệp Huệ Cầm cùng Tần Thụ là không biết, Tần Miễn cũng không định có ý định bép xép, chỉ là anh thực sự nghĩ không ra, đến cùng là Tần Lý coi trọng Hà Đường ở điểm nào. Tóm lại, theo anh, Hà Đường cùng Tần Lý căn bản không xứng đôi. Nếu như bọn họ chung sống với nhau thật tốt cũng coi như xong, nhưng điều mà Tần Miễn không thể dễ dàng tha thứ nhất là, Tần Lý sẽ vì Hà Đường mà gặp nguy hiểm tính mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]