Hà Đường ôm Khả Khả leo lên giường Tần Lý.
Anh ở bên trái cô, cô ở bên phải anh, hai người cách nhau khá xa.
Giường Tần Lý so với tưởng tượng của Hà Đường thì cứng hơn nhiều, chăncủa anh thật lớn, sợi tổng hợp dày đặc lại mềm mại, phủ khắp mặt giường. Hà Đường đỏ mặt nhấc chăn đắp lên người mình, cũng không dám nghiêngđầu qua nhìn anh.
Tần Lý cũng có chút mất tự nhiên, dù sao, trong ấn tượng của anh, đã rất nhiều năm rồi anh không chung giường với người khác.
Lần cuối cùng ngủ với mẹ là khi nào nhỉ? Tần Lý nhớ lại, hình như là hồi học tiểu học, khi đó anh vẫn còn là một đứa trẻ.
Sau này lớn lên, cho dù có lúc cần người ngủ đêm, Tần Lý vẫn là ngủ mộtmình, người ngủ cùng sẽ nằm dưới đất hoặc ở giường nhỏ bên cạnh. Về sauđiều kiện kinh tế tốt hơn, anh chuyển ra ở riêng, hầu như đêm nào cùngngủ một mình, chỉ vỏn vẹn mấy lần cần có người ngủ đêm, nhưng cũng là để người ngủ đêm ở phòng ngoài trông chừng.
Mặc dù trong cuộcsống Tần Lý hầu như đã không còn gì là riêng tư nữa, nhưng không cónghĩa là anh thật sự nguyện ý để cho người khác dòm ngó cuộc sống củamình. Có một số việc là không có cách nào, chỉ có thể là thói quen,nhưng có một số việc là giới hạn cuối cùng của anh, anh sẽ tận lực mà cố gắng.
Như việc ngủ một mình.
Nhưng lúc này đây,có một cô gái trẻ mặc đồ ngủ với họa tiết gấu Pooh, đang ngồi trêngiường của anh, trong ngực cô ôm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-hop-ly/1522753/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.