Mùa đông dài dằng dặc rất khó chịu, đối với người bệnh nặng mà nói, có lẽ sẽ không gượng được tới mùa xuân năm sau.
Chiều hôm đó, Tần Lý nhận được điện thoại của Diệp Huệ Cầm, bà bi thươngkhóc, nói rằng bà ngoại đang trong tình trạng nguy kịch.
Những sự cố hai năm rưỡi trước dường như thay đổi vận mệnh hai đứa trẻ nhà họDiệp, cũng khiến cho hai gia đình hoàn toàn cắt đứt quan hệ, càng làmcho ông bà Diệp chịu đả kích lớn. Mắt thấy hai cháu trai đứa thì đi thìđã đi, đứa tổn thương thì đã tổn thương, bà ngoại Diệp không chỉ bithương mà còn bị trúng gió phải nằm viện, ngã bệnh đến không dậy nổi,hai năm qua đều là ở bệnh viện.
Diệp Huệ Cầm nghẹn ngào nói: “ALý, bác sĩ nói có lẽ bà ngoại sẽ không qua nổi tết âm lịch này đâu. Concũng biết, bà ngoại không yên lòng nhất chính là con và Tư Viễn, hôm qua bà tỉnh một chút, liên tục gọi tên con với Tư Viễn đấy. Tư Viễn lạiđang ở nước ngoài, hai ngày này con với A Miễn cùng nhau đi thăm bà mộtchút đi, gặp hơn được một lần...cũng là một lần.” (Tiểu Huyền: Ý là thăm được lần nào hay lần nấy, vì bệnh của bà ngoại Diệp nặng lắm rồi, vàDiệp Tư Viễn gọi bà là bà nội, A Lý gọi là bà ngoại nha, vì cha của TưViễn với mẹ của A Lý là anh em ruột.)
Tần Lý lập tức đáp ứng, suy nghĩ một chút rồi nói với Diệp Huệ Cầm: “Mẹ, nói với mẹchuyện này, Hà Đường hiện tại chuyển đến Cẩm Hoành quốc tế ở rồi.”
”Sao?” Diệp Huệ Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-hop-ly/1522748/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.