Hà Đường đem lời mời của Tần Lý nói cho Ngô Tuệ Nghiêu nghe, lại đại khái nói với cô việc mình quen biết Tần Lý, Ngô Tuệ Nghiêu nghe xong, cằm đều muốn rớt xuống . Cô hỏi: "Cậu xác định, cậu quen Tần Lý kia chính là lão tổng của tập đoàn Trung Cần?" Hà Đường gật đầu. Ngô Tuệ Nghiêu lại hỏi: "Chính là hoa mỹ nam lần trước cùng cậu nói chuyện qua video?" Hà Đường đỏ mặt tiếp tục gật đầu. "Anh ấy mời cậu tham gia tiệc Giáng Sinh ở nhà anh ấy, còn nói mình cùng đi?" "Ừ." Hà Đường có chút ngượng ngùng, "Tuệ Nghiêu, nếu cậu không muốn đi thì mình sẽ từ chối với anh ấy." "Ai nói không muốn đi!?" Ngô Tuệ Nghiêu nhảy dựng lên ôm lấy Hà Đường, "Mình muốn đi mình muốn đi! Thật nhìn không ra Hà mẹ nha, cậu quen biết người giàu có mà một mực che giấu nha– thật lợi hại, có phải người ta đang theo đuổi cậu không? Hà Đường ảo não đẩy cô ra: "Đừng nói hươu nói vượn a, mình với Tần Lý chỉ là bạn bè bình thường thôi." "Bạn bè bình thường thôi?" Ngô Tuệ Nghiêu hắc hắc cười rộ lên, "Nếu chỉ là bạn bè bình thường, anh ấy sẽ đặc biệt mời cậu đến nhà anh ấy tham gia tiệc sao? Anh ấy lại nhiều lần ở dưới lầu nhà mình chờ cậu sao? Ngây thơ!" Hà Đường cúi đầu, không lên tiếng. Ôi... thật sự là phiền quá đi. Lễ Giáng Sinh trùng vào ngày làm việc, Hà Đường ở công ty bận rộn cả ngày. Sắp đến giờ tan sở, cô lặng lẽ đi nhà vệ sinh thay áo lông quần jean bằng chiếc váy nhung tuyết liền thân màu đen, bên dưới là tất da và giày cùng màu. Đây là trang phục mùa đông thục nữ chính thức của Hà Đường. Ngô Tuệ Nghiêu nói, đi tham gia buổi tụ hội như vậy thì nên ăn mặc đẹp một chút, coi như tôn trọng chủ nhà. Vì thế Hà Đường ở bồn rửa mặt chải lại tóc, đánh một chút kem BB lên mặt, chải lông mi, cuối cùng tô thêm son môi màu hồng nhạt. Đem quần áo thay ra bỏ vào túi ny lon rồi đi ra. Trên đường trở lại phòng làm việc, cô gặp Vương Vũ Lâm. Vương Vũ Lâm thấy Hà Đường diện váy và trang điểm, lại nhìn đến túi quần áo và ví trang điểm cô cầm trong tay, lập tức hiểu ra, nói: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy, buổi tối đi hẹn hò sao?" "Không phải hẹn hò, cùng mấy người bạn tụ tập một chút thôi." Hà Đường ngượng ngùng nói, "Vương sư huynh, đêm nay anh cũng có kế hoạch chứ?" "Không có." Vương Vũ Lâm cùng Hà Đường sóng vai đi phía trước, vẻ mặt thật hiền hoà, "Anh không tham dự những ngày lễ như vậy." Hà Đường đánh bạo nói: "Anh không cùng bạn gái của anh đi chơi tạo bầu không khí lãng mạn một chút sao." "Bạn gái?" Vương Vũ Lâm có chút kinh ngạc nói, "Anh không có bạn gái." Hà Đường cứng miệng nói không ra lời. "Không biết là ai tung tin đồn vậy chứ." Vương Vũ Lâm lắc đầu cười khổ, "Có thể là anh cùng vài người bạn cũ uống trà ăn một bữa cơm, cảm thấy muốn uống rượu nên anh không lái xe mà đi với họ, chắc bị đồng nghiệp nhìn thấy nên đưa tới hiểu lầm." Hà Đường: "…..." Vương Vũ Lâm đi đến cửa văn phòng của mình, quay đầu nói với Hà Đường: "Anh hiện lấy sự nghiệp làm trọng, vẫn chưa nghĩ đến phương diện này. Lần sau nếu em lại nghe thấy bọn họ nói anh, phải nhớ giúp anh bác bỏ tin đồn đó." Hà Đường gật gật đầu: "Vâng." Vương Vũ Lâm cười, vẫy tay với Hà Đường rồi bước vào văn phòng. Hà Đường ngơ ngác đứng trên hành lang một lát, cẩn thận suy nghĩ lời Vương Vũ Lâm vừa nói, tâm tình lập tức sáng ngời lên, vui vẻ đi về phòng làm việc của mình. Lúc tan sở, Hà Đường cầm túi xách lên vừa khe khẽ hát, Đỗ Phương Phương thấy cô ăn mặc đặc biệt, cười hỏi: "Vui vẻ như vậy, có phải cùng với anh chàng hoa hải đường hẹn hò không vậy?" "Không phải đâu!" Ánh mắt Hà Đường không tự chủ nhìn bồn hải đường trên bàn. Đã được hai tháng, bồn hải đường nhỏ lớn hơn rất nhiều, phiến lá xanh um tươi tốt, ngẫu nhiên còn có thể nở mấy đóa hoa nhỏ màu hồng phấn. Hà Đường chăm sóc nó rất tốt, mỗi lần nhìn đến nó, lại nghĩ tới cái người Tần Lý vui vẻ vô tư kia, Hà Đường giống như bị lây, cũng cảm thấy tâm tình dần dần vui vẻ. Cô thu thập xong, mang theo quà liền chuẩn bị xuống lầu. Hà Đường đã nói với Tần Lý không cần kêu người tới đón cô, nhưng anh không đồng ý, hẹn cô sau khi tan sở đi đến bãi đậu xe. Lúc đi thang máy xuống lầu, Hà Đường lại gặp Vương Vũ Lâm, Vương Vũ Lâm thấy cô xách theo hai chai rượu đỏ đóng trong hộp tinh xảo, liền đi đến xách giúp cô, còn hỏi cô: "Em đi đâu vậy, có muốn anh đưa em đi không?" Hà Đường vội nói: "Không cần, có xe bạn em tới đón em, đang ở bãi đậu xe." Vương Vũ Lâm gật đầu: "Ừ, vậy anh giúp em cầm tới bãi đậu xe." Bãi đậu xe của kiến trúc Phú Dương ở tầng trệt, phía sau tòa nhà. Vương Vũ Lâm cùng Hà Đường sóng vai đi đến, vừa đi còn vừa nói chuyện công việc. Đến bãi đậu xe, Hà Đường nhìn xung quanh, liền thấy được xe Tần Lý. "A, chính là xe đó." Cô định tiếp nhận rượu từ trong tay Vương Vũ Lâm nhưng anh vẫn tiếp tục đi về phía chiếc xe kia. Hà Đường cũng không nghĩ nhiều, theo sau Vương Vũ Lâm đi đến bên cạnh xe. Cửa xe màu đen mở ra, Hà Đường mở tròn mắt, kinh ngạc phát hiện Tần Lý ngồi ngay ngắn ở băng ghế sau, đang cười híp mắt nhìn cô. Anh rõ ràng tự mình tới đón cô. Tần Lý nhìn Hà Đường trong chốc lát, tầm mắt lại chuyển hướng về phía Vương Vũ Lâm, ánh mắt anh trở nên vân đạm phong khinh(*),không giống như bình thường ôn hòa trong sáng, ngược lại có chút vẻ bí hiểm. (*)Vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì. Anh vẫn chưa mở miệng, chỉ thanh thản dựa vào ghế, nhìn hai người kia đứng lại trước mặt mình. "Tần tổng." Vương Vũ Lâm đã lên tiếng chào hỏi trước, trên mặt anh ta cũng không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là đem hai chai rượu đỏ đưa cho Hà Đường, tiếp theo nói, "Tần tổng đến Phú Dương sao không báo để chúng tôi tiếp đón, nếu để Tôn đổng biết chuyện này, nhất định sẽ trách tôi." Tần Lý thản nhiên cười nói: "Tôi cũng vừa đến thôi, sẽ đi ngay, nghĩ là không muốn quấy rầy Tôn đổng." "Tôn đổng còn chưa có tan sở, hay là Tần tổng lên lầu ngồi một chút uống ly trà?" "Không cần khách sáo, tôi là tới đón Hà Đường tan sở." Vương Vũ Lâm quay sang hỏi Hà Đường: "Tiểu Hà, buổi tối là muốn cùng Tần tổng tụ hội?" Hà Đường bất an trả lời: "Vâng." Vương Vũ Lâm nhìn ánh mắt cô trở nên đặc biệt thâm thúy, anh gật gật đầu, nói với Tần Lý: "Vậy tôi không quấy rầy hai người, chúc hai người chơi thật vui, Giáng Sinh vui vẻ." Nói xong, anh giơ giơ tay lên, rất tiêu sái đi đến xe của mình. Hà Đường yên lặng nhìn theo bóng dáng Vương Vũ Lâm, trong lòng thầm kêu không xong, sau khi lên xe ngồi vào bên cạnh Tần Lý, cô cúi đầu im lặng không lên tiếng. Mã Hữu Kiệt lái xe ra khỏi bãi đậu xe, Hà Đường nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy chiếc Passat (Volkswagen Passat) màu đen của Vương Vũ Lâm vượt qua bọn họ, qua khúc quanh đã không thấy tăm hơi. Tần Lý hỏi cô: "Đang nhìn gì vậy?" "A, không có gì." Hà Đường phục hồi lại tinh thần, đem hai chai rượu đưa cho Tần Lý, "Đây là quà em với Tuệ Nghiêu cùng nhau chuẩn bị, Giáng Sinh vui vẻ." "Cảm ơn." Tần Lý tiếp nhận hộp rượu đỏ, nhìn cũng không nhìn qua liền bỏ vào tủ đựng đồ, nói, "Em không cần khách sáo với anh." Hà Đường cười cười không nói gì, trong lòng lại có chút buồn bực. Cô cùng Ngô Tuệ Nghiêu đều biết rõ Tần Lý cần cái gì đều có, không thiếu thứ gì, nhưng hai tay không tới nhà làm khách thì coi không được. Hai cô gái đi dạo siêu thị hồi lâu mới quyết định chọn hai chai rượu đỏ này, cho dù giảm giá đặc biệt, cũng là hơn 400 đồng, sau khi Hà Đường cùng Ngô Tuệ Nghiêu thương lượng, cuối cùng quyết định chia đôi tiền. Nhưng lúc này nhìn phản ứng của Tần Lý, anh căn bản là chướng mắt món quà này. Xe chạy đến Xuân Sơn Uyển, Ngô Tuệ Nghiêu đã sớm chuẩn bị xong đang chờ, Hà Đường giới thiệu bọn họ với nhau. Ngô Tuệ Nghiêu nhìn thấy Tần Lý thì ánh mắt đều sáng lên, liên tục gật đầu nói: "Xin chào Tần tổng, xin chàoTần tổng." Tần Lý cười rộ lên, anh lúc này cùng anh lúc trước đối với Vương Vũ Lâm hoàn toàn khác nhau, nụ cười vừa thân thiết lại ôn nhu, anh nói: " Cứ gọi tôi Tần Lý là được rồi, cô là bạn của Hà Đường thì cũng là bạn của tôi." Những lời này , thật mập mờ a. Ngô Tuệ Nghiêu ngồi bên cạnh tài xế, liếc nhìn Hà Đường rồi quay đầu lại. Hà Đường ngồi ở đó, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Cô rất rõ ràng cảm nhận được, Tần Lý đã vượt qua ranh giới bình thường. ***** Hà Đường đã nói qua với Ngô Tuệ Nghiêu về thân thể Tần Lý không tốt, phải cần xe lăn để di chuyển. Nhưng khi xe đến bãi đậu xe của Cẩm Hoành quốc tế, Ngô Tuệ Nghiêu nhìn thấy cảnh Tần Lý bị Mã Hữu Kiệt cõng đến xe lăn, cô vẫn không thể nào giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Tần Lý ở trên xe lăn điều chỉnh tốt tư thế ngồi, dùng tay trái kéo tay phải của mình đặt trên đùi, tay phải của anh lộ ra bên ngoài tay áo, vẫn héo rút vô lực như trước. Anh ngẩng đầu nhìn Ngô Tuệ Nghiêu cười cười, trên mặt lộ vẻ xin lỗi. Anh biết mình đã dọa đến cô gái này. Mã Hữu Kiệt đẩy Tần Lý về hướng thang máy, Ngô Tuệ Nghiêu kéo cánh tay Hà Đường đi theo sau. Trên đường, Ngô Tuệ Nghiêu thấp giọng nói bên tai Hà Đường: " Chẳng trách cậu muốn cự tuyệt anh ta, anh ta tàn tật nghiêm trọng như vậy, mình thấy chắc cũng không thể tự lo liệu cuộc sống đâu." "... ..." Trong lòng Hà Đường vốn đang phiền muộn, nghe Ngô Tuệ Nghiêu nói như vậy lại càng trầm hơn, "Cậu nói ít vài câu đi, chuyện này cũng không phải anh ấy muốn mà là vì bị bệnh. Hơn nữa, giữa mình với anh ấy chuyện gì cũng không có." "Mình chỉ nói vậy thôi mà, nói một chút cũng không được." Ngô Tuệ Nghiêu chu miệng lên không lên tiếng nữa. Bốn người đi thang máy lên lầu 10, lại đổi thang máy tư nhân đến lầu 11, Ngô Tuệ Nghiêu không còn dư thừa tinh lực sinh lòng cảm khái, bởi vì cô đã muốn bị đủ loại kiểu dáng thiết kế tinh diệu của lầu 11 chấn kinh đến nói không ra lời . Tiệc Giáng Sinh này là do Lục Bình, chủ nhiệm văn phòng của tập đoàn Trung Cần một tay sắp xếp, địa điểm tại gian sảnh đa chức năng của lầu 11. Gian sảnh đa chức năng vừa phải, đầy đủ tiện nghi, là không gian Tần Lý và người nhà thường xuyên dùng đến sau khi họp mặt ăn uống, lúc này đã được trang trí ánh đèn tràn đầy màu sắc rất đẹp. Bữa ăn bày bàn tiệc đều là rượu ngon thức ăn ngon, bên cạnh là mấy bàn ăn với ghế dựa, trên bày bữa ăn hoa mỹ, đồ ăn bày biện chói mắt. Sảnh bên kia đặt một chiếc đàn dương cầm, một cô gái mặc áo trắng đang ngồi nơi đó say sưa biểu diễn, tiếng đàn thanh thoát ấm áp, hiển nhiên tài nghệ không phải thường. Đại sảnh đã có người, còn có mấy đứa trẻ đang cùng nhau chơi đùa, Hà Đường và Ngô Tuệ Nghiêu ngần ngại đứng ở cửa, chậm chạp không dám đi vào. Lúc này, Tần Lý đã đổi sang chạy xe lăn điện đi tới bên các cô, anh nói với Hà Đường: "Nào, Hà Đường, để anh giới thiệu mấy người với em." Diệu kế theo đuổi bạn gái của Tề Phi Phi #1: "Anh nói cô gái anh thích là người nội tâm, ôn nhu, đổi cách nói khác thì chính là rụt rè, không chủ động. Vậy đầu tiên anh cần mang cô ấy tiến vào cuộc sống vào anh, đem bạn bè tốt và họ hàng của anh giới thiệu với cô ấy, để cho cô ấy thấy là anh rất coi trọng cô ấy." ----Tần Lý cảm thấy Tề Phi Phi nói rất có đạo lý. (Diệu Huyền: Khổ rồi khổ rồi, anh mà nghe lời chị Phi là bán nhà như chơi) Tham dự bữa tiệc này cũng không có nhiều người, nhưng điều Hà Đường không cách nào ngờ được, bố mẹ của Tần Lý cũng có mặt. Tần Lý đưa cô đến gặp Diệp Huệ Cầm và Tần Thụ. Diệp Huệ Cầm nhìn Hà Đường, lại nhìn Tần Lý, lập tức biết ngay đây chính là người kia trong lòng con trai. Bà thân thiết giữ chặt tay Hà Đường, hỏi: "Tiểu Hà con bao nhiêu rồi?" Hà Đường nhẹ giọng nói: "Dạ 23." "A, tốt lắm." Diệp Huệ Cầm cười đến nheo mắt, người lớn tuổi nhìn người sẽ không kém. Hà Đường tuy tuổi còn trẻ, nhưng ánh mắt nhu hòa trong suốt, cử chỉ nhã nhặn, trầm tĩnh, tự nhiên; điều quan trọng là, lúc cô nhìn Tần Lý, vẻ mặt không chút nào khác thường, điểm này khiến Diệp Huệ Cầm rất thích. Sau đó Hà Đường lại đi gặp rất nhiều người, có gia đình chị họ của Tần Lý, Diệp Tư Dĩnh, cha mẹ Diệp Tư Dĩnh, còn có gia đình Quách Kiến Vân, gia đình Quan Kính, gia đình chị Kim cùng với Mã Hữu Kiệt và Tạ Vĩ Văn còn độc thân. Hà Đường theo sau xe lăn Tần Lý đi tới đi lui, trong lòng càng lúc càng kỳ quái, Tần Lý lại gọi cô gái đánh đàn kia tới, nói với Hà Đường: "Đây là Tề Phi Phi, cô ấy vẫn còn là nữ sinh trung học." "Chào chị Hà Đường!" Tề Phi Phi tóc dài đen nhánh xõa vai, cười tươi như hoa, cô hỏi Tần Lý: "Anh Tần Miễn đâu?" Tần Lý đáp: "À, buổi chiều nó nhận được một cuộc điện thoại, nói phải đi sân bay đón người, chắc cũng sắp về rồi." Tề Phi Phi nói: "Anh có nói cho anh ấy biết em cũng đến đây không vậy?" "Không có a, chẳng phải em dặn anh không được nói đó sao." Tề Phi Phi vui vẻ cười rộ lên: "Anh Tần Lý là tốt nhất!" Nhưng không lâu sau, Tề Phi Phi liền tức giận, không phải vì Tần Miễn lề mề đến trễ, mà là vì đi theo bên cạnh anh còn có một đại mỹ nữ khoác áo lông chồn —— chị họ của cô, Kiều Y Viện. Diệu kế theo đuổi bạn gái của Tề Phi Phi:#2: "Nếu sau khi cô ấy gặp qua họ hàng cùng bạn bè của anh mà không tỏ vẻ bực mình, thì anh có thể tiếp cận cô ấy nhiều thêm một chút, ân cần hỏi han cô ấy, săn sóc tỉ mỉ, để cho người khác đều cảm thấy hai người chính là người yêu. Anh cũng biết mà, có vài cô gái da mặt rất mỏng, giả đùa giỡn vài lần, cô ấy có khi sẽ coi như thật nha." ----Tần Lý cảm thấy điều này có thể thực hành. (Tiểu Huyền:Chết lần hai) Ngoại trừ Quan Kính là gặp qua vài lần, Hà Đường đối với những người khác đều rất xa lạ, có mấy người cô gặp qua một lần, có mấy người cho dù Tần Lý giới thiệu với cô, cô nhất thời cũng không nhớ ra quan hệ giữa họ. Nhưng Tần Lý hiển nhiên không phải nghĩ như vậy, suốt thời gian buổi tiệc, anh đều theo bên người cô, ôn nhu hỏi cô muốn ăn gì uống gì, đôi lúc nhờ cô giúp mình lấy thức ăn. Cuối cùng, anh còn đặc biệt kéo qua cháu gái Hoan Hoan, con của Diệp Tư Dĩnh, nói nó gọi Hà Đường là "Dì". Diệp Huệ Cầm vẫn ở cách đó không xa quan sát Tần Lý cùng Hà Đường, mẹ Diệp Tư Dĩnh đi đến bên cạnh bà, nói: "Cái cô gái kia là bạn gái A Lý hả?" Diệp Huệ Cầm nói: "Chuyện này phải hỏi A Lý, em cũng không rõ ràng lắm." Mẹ Tư Dĩnh nói: "Chị cảm thấy nhất định là phải rồi, hai người họ cả đêm đều dính cùng nhau mà, bộ dáng rất thân mật a." Diệp Huệ Cầm cười nói: "Cũng phải nha." Nói xong, tầm mắt của bà lại hướng qua bọn họ. Sau buổi tiệc, Quách Kiến Vân, Quan Kính, cùng chị Kim mang theo người nhà cáo từ, mấy vị trưởng bối cũng lục tục rời đi. Diệp Huệ Cầm trước khi đi còn ý tứ sâu xa nhìn Hà Đường, kéo tay cô nói có rảnh thì cùng Tần Lý về nhà chơi, Hà Đường cả kinh toát mồ hôi. Sau khi những người lớn tuổi đi rồi, còn lại mấy người trẻ vẫn chưa thỏa mãn, Kiều Y Viện đề nghị qua bên quầy rượu uống rượu. Tề Phi Phi hướng Tần Lý chớp chớp mắt, Tần Lý chuyển xe lăn đến trước mặt Hà Đường, nói: "Đi thôi, cùng ngồi một chút." Hà Đường nói: "Em không đi, em không uống rượu." Tần Lý phát hiện tối nay Hà Đường không hào hứng lắm, anh có chút bất an, dường như mỗi lần cô đi vào vương quốc của anh đều không quá cao hứng. Anh nói: "Em xem bạn thân của em kìa, đã muốn cùng Tiểu Mã, Tiểu Tạ chơi đến cùng rồi, lúc này em kêu cô ấy về sẽ làm cô ấy mất hứng a." Đây cũng là thật, Hà Đường nhìn phía cách đó không xa, Ngô Tuệ Nghiêu đã sớm cùng Mã Hữu Kiệt, Tạ Vĩ Văn líu ríu tán gẫu. Hà Đường do dự một chút, đành phải đồng ý theo Tần Lý đi quầy rượu bên cạnh. Diệu kế theo đuổi bạn gái của Tề Phi Phi:#3 "Sau khi làm cho mọi người đều thấy được hai người là quan hệ người yêu, anh có thể mượn chút cơ hội cùng cô ấy tiếp xúc thêm một bước. Chẳng hạn như kéo bắt tay này, ôm một cái này. Cái này phải nhờ vào anh da mặt dày lá gan lớn thôi. Bình thường con gái cũng sẽ không phản đối, chỉ cần cô ấy tiếp nhận là anh có hy vọng rồi.” --- Về điều này, Tần Lý cho rằng còn đang đắn đo. Anh cũng không muốn Hà Đường sợ hãi. Cuối cùng người ngồi ở quầy rượu có Tần Lý, Hà Đường, Tần Miễn, Kiều Y Viện, Tề Phi Phi, Ngô Tuệ Nghiêu, Tạ Vĩ Văn cùng Mã Hữu Kiệt, vừa vặn bốn nam bốn nữ. Có nhân viên phục vụ đưa ra cho bọn họ mấy bình rượu tây đỏ, mắt Tề Phi Phi chuyển động, đột nhiên đề nghị muốn chơi trò lời thật lòng:đại mạo hiểm. Tần Miễn căn bản không muốn tham gia, anh tới buổi tiệc này cũng là nghe Tần Lý phân phó. Sau khi đến, nhìn thấy Tề Phi Phi khiến anh đau cả đầu, lúc này làm sao còn có thể ngồi với bọn họ cùng nhau chơi đùa. Anh muốn kéo Tần Lý cùng rời đi, không ngờ Tần Lý lại cao hứng bừng bừng nói muốn tham gia. Tần Miễn: "…..." Tần Lý: "Anh cũng không thường chơi đùa a, hôm nay lễ Giáng Sinh, em không thấy làm như vậy sẽ mất hứng sao." Tần Miễn: "Anh không thể uống rượu." "Vậy anh uống nước lọc, anh thua em giúp anh uống." Ngồi cạnhTần Lý, Hà Đường lập tức tiếp lời: "Em cũng không uống rượu!" Tần Lý cười nói: "Không sao, cũng để A Miễn uống thay." Tần Miễn: "…..." (Tiểu Huyền: haizzz. Tội nghiệp anh, công cuộc theo đuổi chị Hà Đường của A Lý chưa thành công thì anh cứ gánh dài dài) Trước khi trò chơi bắt đầu, Tần Lý đặc biệt cười lớn nói với Tạ Vĩ Văn và Mã Hữu Kiệt: "Hôm nay hãy quên hết thân phận đi, mọi người chơi cho vui vẻ thoải mái, những gì bình thường không dám hỏi Tần đổng, hôm nay cứ tùy tiện hỏi!" Tạ Vĩ Văn cùng Mã Hữu Kiệt lập tức lên tinh thần, Tề Phi Phi mang tới một bộ bài, lấy ra 8 lá bài, mỗi người rút một lá. Vòng thứ nhất Kiều Y Viện Thắng, Ngô Tuệ Nghiêu thua, cô ta chọn lời thật lòng. Hai người không quen biết, câu hỏi có vẻ không thú vị: "Nụ hôn đầu tiên có phải ở đây không?" Ngô Tuệ Nghiêu đáp: "Ở đây." Đợt thứ hai Tề Phi Phi Thắng, Mã Hữu Kiệt thua, anh ta cũng chọn lời thật lòng. "Ở đây cô gái nào xinh đẹp nhất?" Mã Hữu Kiệt: "…..." Anh ta lựa chọn nhận uống rượu phạt. Vòng thứ ba Tề Phi Phi Thắng, Tạ Vĩ Văn thua, anh ta nhìn qua Mã Hữu Kiệt, vẫn là chọn lời thật lòng. "Ở đây cô gái nào xinh đẹp nhất?" Tạ Vĩ Văn đánh bạo đáp: "Kiều tiểu thư xinh đẹp nhất." Kiều Y Viện nở nụ cười, khuôn mặt Tề Phi Phi nhăn nhăn lại. Vòng thứ tư Tần Miễn Thắng, Hà Đường thua. Tần Miễn lười mở miệng nói, trực tiếp lấy cái ly rót đầy rượu: "Tôi thay cô ấy chịu phạt." Tần Lý rất bất mãn: "Em cũng chưa hỏi vấn đề mà!" Tần Miễn miễn cưỡng đáp: "Em không có gì muốn hỏi." Vòng thứ năm Tần Lý Thắng, Hà Đường thua, Hà Đường chọn lời thật lòng. Cô ngồi cạnh Tần Lý, Tần Lý quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Hà Đường, em người trong lòng chưa?" Mặt Hà Đường lập tức đỏ rần lên, cúi đầu nghĩ nghĩ một chút, trả lời: "Có." Tề Phi Phi kêu lên: "Có phải người đó là trong những người chúng ta ở đây không?" Ngô Tuệ Nghiêu giúp Hà Đường nói: "Một lần chỉ có thể hỏi một vấn đề thôi!" Hà Đường trầm mặc. Tần Lý nhìn cô chăm chú, một hồi lui về phía sau, cầm ly nước uống nửa ly. ... Mấy vòng sau, vấn đề dần dần hâm nóng lên, có người không trả lời được hoặc không chịu làm, liền bắt đầu ly lớn ly nhỏ uống rượu. Về sau, mấy người đều uống đến ngà ngà say, một lần chia bài, tinh thần Tề Phi Phi phấn chấn, rốt cuộc cô có được lá bài cô muốn. Tề Phi Phi Thắng, Tần Lý thua. Tề Phi Phi nhìn chằm chằm Tần Lý, nhíu mày: "Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?" Ánh mắt Tần Lý trầm tĩnh: "Đại mạo hiểm." Tề Phi Phi nở nụ cười: "Lá gan rất lớn nha. Vậy... chọn một cô gái đang ngồi ở đây, hôn cô ấy một cái." Ánh mắt mọi người đều dồn đến trên người Hà Đường. Suốt buổi tối, Tần Lý đối với Hà Đường chiếu cố thân mật rõ ràng, chỉ là Hà Đường vẫn rầu rĩ giả ngốc. Lúc này đây, cô tránh không khỏi. Tần Lý nhìn cô cười: "Anh chọn Hà Đường."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]