Chương trước
Chương sau
Thẩm Ngật Tây thật sự nói được thì làm được.
Không nói hai lời liền tới bên đây.
Anh mới vừa chơi bóng xong, áo thun ướt đẫm.
Bước đi trong gió, quần áo dán lên thân thể anh, phác họa ra múi cơ bụng.
Lộ Vô Khả không nghĩ là anh sẽ đi qua, nam sinh thân cao chân dài, không chờ cô nhớ ra phải đi thì đã chậm rãi ở trước mặt cô.
Mùi thuốc lá cùng hormone nam tính hòa lẫn ngưng đọng trong không khí.
Khoảng cách nam nữ cách xa vào giờ phút này bị phóng đại vô hạn.
Bên cạnh có cái thùng rác, anh thuận tay ném chai nước có ga mới uống một nửa vào, phát ra một tiếng lạch cạch.
Anh không lập tức nhặt bóng, mà trước tiên quay đầu lại nhìn cô.
Lộ Vô Khả đứng tại chỗ không nhúc nhích, thấy anh nhìn đến thì nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt.
Lộ Vô Khả dời đi ánh mắt trước, trên đỉnh đầu tựa hồ nghe thấy anh cười một tiếng.
Cô dứt khoát quay đầu nhìn cửa hàng nhỏ bên kia, muốn nhìn A Thích ra chưa.
Thẩm Ngật Tây nhìn theo ánh mắt cô: " Chờ người à?"
Lộ Vô Khả rốt cuộc mở miệng, muốn mượn chuyện này thoát thân: " Ừ, đi đây."
Anh tựa hồ chỉ chờ thời cơ này, tay thò vào túi lấy bao thuốc ra, cười: "Không phải nói chân đau sao, không đợi người lại đây đón em? "
Lộ Vô Khả: "......"
Thẩm Ngật Tây giống như đang xem kịch vui, cũng không vạch trần cô.
Anh nhét điếu thuốc vào miệng, muốn tìm bật lửa không biết nghĩ tới cái gì.
Bỗng nhiên nâng mí mắt nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn chằm chằm điếu thuốc trong miệng anh.
Anh nhướng mày, buồn cười nói: " Yên tâm, không hút trước mặt em."
Nghe giống như câu nói ôn nhu, trên thực tế lại không đứng đắn.
Không hút trước mặt cô, miễn cho cô bị khói làm đến vành mắt đỏ hồng như lần trước.
Lộ Vô Khả nhìn sang chỗ khác.
Cô đương nhiên biết lời này có ý gì.
Thẩm Ngật Tây chơi xấu cũng không sợ cô biết, quang minh chính đại để cô nhìn, vài tiếng cười từ trong lồng ngực truyền ra.
Hỏi cô: " Em tên gì?"
Lộ Vô Khả không muốn nói cho anh, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không nói gì.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, cười một tiếng.
Kết quả từ cửa hàng nhỏ bên kia A Thích sớm không tới trễ không tới, cố tình lúc này đi ra, còn chưa thấy người liền liều mạng kêu tên Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả: "......"
A Thích giọng lớn, muốn Thẩm Ngật Tây không nghe cũng khó.
Lộ Vô Khả giả chết, không đáp lại A Thích.
Nhưng Thẩm Ngật Tây cũng không phải người hiền lành gì, ý đồ trước mặt anh lừa dối làm gì có cửa dễ như vậy, anh từng gặp qua cô ở cùng A Thích.
Anh liếc mắt nhìn A Thích bên kia một cái, hừ cười một tiếng: " Lộ Vô Khả?"
Lộ Vô Khả rũ lông mi xuống run nhẹ.
Thẩm Ngật Tây trong miệng ngậm điếu thuốc, không châm, tay bỏ trong túi, từ trên cao nhìn xuống liếc cô, cà lơ phất phơ.
"Nghĩa là một đường không có chông gai, không có gì cản đường?"
Hai người đứng gần nhau, thậm chí Lộ Vô Khả có thể nghe thấy giọng nói từ tính mê hoặc lòng người của anh.
Nam sinh nói chuyện giọng lười biếng lại không đứng đắn.
Lộ Vô Khả rốt cuộc chịu lên tiếng, ngẩng đầu nhìn: "Anh muốn tên tôi làm cái gì?"
Anh nhìn cô, bình tĩnh hỏi lại: "Em nói tôi muốn làm cái gì?"
Lộ Vô Khả giả ngu, cố ý nói: " Không biết."
"Thật không biết?" Thẩm Ngật Tây híp mắt nhìn cô, "Tôi nói cho biết?"
Cô lại im lặng.
Thẩm Ngật Tây thấy bộ dáng của cô như vậy cười cười, liếc mắt nhìn A Thích ở bên kia, đang nhìn không biết là có nên lại đây không.
Anh khom người một tay cầm quả bóng rổ lên.
Nam sinh bàn tay to rộng, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay dễ dàng mà nắm bóng rổ.
Anh hù dọa cô: " Lần sau để tôi bắt được em tôi sẽ nói thật cho biết, tốt nhất là em nên tránh mặt tôi."
Lộ Vô Khả nhìn anh, rồi dời mắt.
Thẩm Ngật Tây cười, không nói gì nữa, xoay người ngậm điếu thuốc không đốt rời đi.
Lộ Vô Khả mắt nhìn theo bóng lưng anh.
- --------------------------------------
Sau khi về đến ký túc xá A Thích liền điên cuồng oanh oanh tạc tạc Lộ Vô Khả một trận, trên đường trở về Lộ Vô Khả cũng bị cô ấy nói mãi một đường, lỗ tai như sắp mọc kén.
Lộ Vô Khả ngồi trước bàn mình, A Thích ngồi trên bàn cô, giống như đang thẩm vấn: "Lộ Vô Khả, thành thật khai ra, Thẩm Ngật Tây tìm cậu làm gì?"
Trong ký túc xá chỉ có hai người các cô, giọng A Thích rống đến nỗi lỗ tai cô phát ngứa.
Lộ Vô Khả giơ tay nhéo nhéo lỗ tai mình: "Cậu phiền chết đi được, cậu có thể hỏi cái khác không?"
Câu này A Thích đã hỏi không dưới mười lần, Lộ Vô Khả mỗi lần trả lời đều là ba chữ kia, không có gì.
A Thích tin cô mới lạ: "Cậu đừng lừa tớ, chỉ cần là Thẩm Ngật Tây tìm tới cậu sao có thể không có chuyện gì được."
Cô ấy bắt đầu viết văn: "Trai đơn gái chiếc ban ngày ban mặt nói chuyện phiếm hàn huyên vài phút, cậu cũng dám nói ba chữ ' không có gì ' này."
Mỗi lần Lộ Vô Khả nghe cô ấy đọc văn liền mắc cười, trước mắt cũng không nhịn cười nổi.
Cô cầm sữa bò trên bàn cắm ống hút vào, nói: " Đúng là không có gì mà."
A Thích có chút dao động: " Thật không có gì à?"
Lộ Vô Khả một chữ không đổi mà nói: " Đúng là không có gì."
A Thích chậc một tiếng, cảm thấy mười phần khó hiểu: "Đây không phải là phong cách của Thẩm Ngật Tây."
Lộ Vô Khả không nói chuyện, chậm rãi cắn ống hút uống sữa.
"Thôi quên đi, tâm tư con trai sao mà còn khó đoán hơn con gái thế nhỉ," cô ấy từ trên bàn Lộ Vô Khả nhảy xuống, " Tớ còn tưởng rằng cậu cuối cùng cũng có thể thoát kiếp FA, thật không thú vị."
A Thích giống như người mẹ hận không thể đem con gái gả ra ngoài.
Lộ Vô Khả rốt cuộc đem vị Đại Phật này tiễn đi: " Cậu nên lo cho mình đi."
"Tớ đã yêu sớm từ cao trung rồi, lo lắng cái gì nữa," A Thích nói, "Nếu lo lắng thật mẹ tớ có thể mở Chú Đại Bi cho tớ nghe, vơi đi nỗi buồn phiền nhiễu."
Lộ Vô Khả lạnh nhạt: "Tớ đoán chắc hiện tại dì rất muốn dắt cậu vào chùa đó."
"Cậu vậy mà nói trúng đấy, mấy ngày tớ ở nhà bà ấy luôn cố gắng thuyết phục tớ đi chùa, lễ phật cùng bà."
Nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, lùi lại hỏi cô.
"Đêm nay cùng nhau xem phim ma không?"
Lộ Vô Khả nghe hai từ đó, nghĩ cũng không cần: "Không."
" Không thì thôi, tớ coi một mình."
- ------------------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Kỷ niệm ngày thành lập trường là ngày 10 tháng 10, hôm nay trường cho nghỉ một ngày, học sinh còn chưa có đem tâm tư từ kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn thu lại thì lại có thêm một ngày nghỉ nữa.
Mấy ngày nay Lộ Vô Khả không gặp lại Thẩm Ngật Tây.
Sáng sớm ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, trời còn chưa sáng Lộ Vô Khả đã bị một cuộc điện thoại của đàn chị đánh thức, bảo mọi người nhanh chóng rời giường đến phía sau hội trường chuẩn bị.
Trước khi lên sân khấu biểu diễn có một đống chuyện rườm rà đang đợi các cô, thay trang phục, hóa trang sân khấu, chỉ chuyện này đã tiêu tốn mấy tiếng đồng hồ.
Không biết trường học đi chỗ nào kiếm ra mười mấy chuyên viên trang điểm hạng ba, là cùng một chỗ, sau lưng quần áo đều in logo giống nhau.
Họ cũng không quan tâm người ta da trắng hay da đen, đều bôi phấn cùng màu lên mặt các cô, trông y như bôi một lớp bột.
Trên tay cầm một cái bông dặm phấn to bằng bàn tay, tán muốn trầy da mặt, cục bông đó còn bẩn nữa.
Đàn chị nhìn đám người này liền cảm thấy không đáng tin cậy, đơn giản cầm đồ trang điểm của mình tự mình ra trận trang điểm cho các cô.
Lúc trang điểm cho Lộ Vô Khả đàn chị liên tục khen Lộ Vô Khả da đẹp, nói cô lớn lên trắng như vậy, còn nói đùa phấn nền bôi lên chỉ khiến mặt cô thêm đen.
Cô múa solo nên trang phục và trang điểm khác những người khác, đàn chị cũng không tạo hình cho cô quá phức tạp, ở bên cạnh giúp cô tết tóc.
Bận khoảng ba bốn tiếng, chờ Lộ Vô Khả trang điểm tạo hình xong, dưới hội trường đã lục tục có người vào ngồi.
Ngoài hội trường trên sân trường càng náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy, so với dòng người vội vàng đi học hằng ngày hoàn toàn khác.
Thẩm Ngật Tây với Tề Tư Minh ở ngoài trường lăn lộn suốt đêm giờ mới về lại càng khác hơn, hai người dựa vào lan can hành lang tòa nhà dạy học, dưới sân trường người càng nhiều hơn, náo nhiệt như cái chợ.
Hai ngày gần đây Thẩm Ngật Tây không ở trường, trong nhà có chút việc, bay về bên thủ đô hai ngày, tối hôm qua mới về lại Lan Giang.
Thẩm Ngật Tây nhìn dòng người, hỏi Tề Tư Minh:" Hôm nay ngày mấy?"
Đám người bọn họ bình thường ngay cả hôm nay thứ mấy học môn gì cũng không biết, Thẩm Ngật Tây đột nhiên hỏi như vậy đúng là làm Tề Tư Minh chết đứng.
Chợt nghĩ đến tối hôm qua có một nữ sinh khoa nghệ thuật nhắn cho hắn một tin nhắn bảo hắn hôm nay đi xem cô ta biểu diễn, mới đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày hội của trường mình.
Hắn vỗ đầu: " Kỷ niệm ngày thành lập trường, hôm nay ngày 10, sao tự nhiên quên mất chuyện này nhỉ."
Nhưng mà cho dù bọn họ có nhớ rõ thì cũng chả có tác dụng gì, ở trường này hai năm bọn họ chưa từng tham gia bất cứ hoạt động vui chơi giải trí nào, ngay cả hội trường cũng chưa từng bước vào, nhiều lắm cũng chỉ vào nghỉ thôi.
"Kỷ niệm ngày thành lập trường à?"
Cho nên khi lời này từ trong miệng Thẩm Ngật Tây hỏi ra thực sự làm Tề Tư Minh sửng sốt, bình thường Thẩm Ngật Tây không hừng thú với mấy chuyện này nên chẳng bao giờ hỏi hắn.
Hắn có chút ngoài ý muốn, sau đó nói: " Đúng vậy, là hôm nay, làm sao vậy?"
Thẩm Ngật Tây không lập tức trả lời hắn, nhìn dáng vẻ giống như đang cân nhắc cái gì.
Qua một lát anh hỏi: " Có tiết mục văn nghệ gì không?"
"Không phải chứ?" Tề Tư Minh nói, " Bạn gái trước của cậu đến từ chuyên ngành vũ đạo, mỗi ngày lên lớp xong liền ở trong phòng tập để chuẩn bị cho tiết mục ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu không biết à?"
Còn có một câu Tề Tư Minh chưa nói, vừa nhìn liền biết căn bản chưa từng để tâm tới.
Thẩm Ngật Tây chắc đang suy nghĩ: "Đúng là không biết."
Tề Tư Minh hỏi anh: "Cậu hỏi chuyện này làm gì, cậu muốn đi à?"
Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn hắn: "Không được sao?"
" Được, được", Tề Tư Minh kéo dài ngữ điệu, " Sao lại không được?"
Nhưng mà hắn thật sự rất tò mò sao hôm nay Thẩm Ngật Tây đột nhiên muốn đi tham gia cái hoạt động nhàm chán lại lãng phí thời gian này.
Ngay cả Tề Tư Minh cũng sẽ không vì tin nhắn tối qua của bạn nữ kia muốn hắn đến thì hắn sẽ đến, huống chi là Thẩm Ngật Tây.
Hắn chậc một tiếng, dán sát vào Thẩm Ngật Tây: " Nè Ngật ca, có phải cậu lại nhìn trúng ai rồi? Lần này là chuyên ngành nào?"
Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn hắn một cái: "Muốn biết?"
"Tôi không muốn biết mới là lạ ấy, được không?"
Thẩm Ngật Tây cười cười, đá chân hắn: " Muốn biết trước tiên dẫn đường cho tôi đã."
" Đến hội trường?"
" Không thì đi đâu?"
" Mẹ nó, đi thật à?" Tề Tư Minh chấn kinh rồi.
Thẩm Ngật Tây híp mắt: " Cậu tưởng tôi nói giỡn?"
" Không dám, không dám", nhưng Tề Tư Minh còn chưa từng thấy qua anh như vậy thật sự tò mò chịu không được, có tinh thần mà hỏi, " Nhưng mà cậu muốn đi làm gì?"
Thẩm Ngật Tây đút tay vào túi chậm rãi đi xuống lầu.
Tính tính một chút, có con cá nào đó bị anh nhìn chằm chằm đã hai ngày không gặp rồi.
Đúng là trốn khá kỹ đó.
Anh hừ cười, ngữ khí vừa nghe liền biết không đứng đắn.
" Đi bắt người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.