Chương trước
Chương sau
Miệng Vu Hi Nhi chỉ cần há ra mắng chửi người vô cùng lợi hại, người nói chuyện nho nhã lễ độ như Hứa Tri Ý căn bản vô pháp chen miệng.
Anh không nói gì, đứng đó nghe cô mắng.
Vu Hi Nhi mắng đến khi thở hồng hộc mới ngừng lại được, chắc vừa lúc lại chia tay với Chung Lí, tâm tình cô rất khó chịu, đặc biệt khó chịu, vì thế dưới sự tức giận mới mắng thống khoái, cơ hồ coi anh thành chỗ trút giận.
Hứa Tri Ý lại cực kì thảnh thơi, thậm chí thừa dịp cô đang mắng chửi đi thay quần áo, khi đi ra còn lật tài liệu xem.
Chờ cô mắng xong anh cũng vừa lúc xem xong tập tài liệu đó.
Vu Hi Nhi mặc áo ngủ ngồi trên giường, tóc tai lộn xộn.
Hứa Tri Ý khép tài liệu trong tay lại: "Mắng xong rồi?"
Vu Hi Nhi không trả lời.
Hứa Tri Ý nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Mắng xong rồi có thể ăn sáng được chưa?"
Quả thực Vu Hi Nhi bị anh hỏi nghẹn một hơi ở ngực không xả ra được, giống như đánh một quyền vào bông, hoá ra mới nãy cô mắng nhiều như vậy anh một câu cũng không nghe.
"Tôi có ăn sáng hay không liên quan gì đến anh!"
Cô cảm thấy Hứa Tri Ý người này có bệnh, bị cô mắng vậy còn cười được.
Nhưng mà người này cười rộ lên rất đẹp.
Rất ôn nhu.
Anh nhìn cô nói: "Người tới tức là khách, em đến nhà tôi thì dù sao cũng phải chiêu đãi cho tốt phải không."
Nói chuyện còn ra vẻ văn nhã, trong lòng Vu Hi Nhi mắt trợn trắng.
"Ai hiếm lạ anh chiêu đãi." Cô nói.
Hứa Tri Ý đứng lên khỏi ghế sau bàn làm việc, gài nút tay áo lại, rồi lấy áo khoác tây trang trên lưng ghế, căn bản không bị ngôn ngữ của cô kích thích chút nào: "Đi thôi, mắng cả đêm chắc cũng mệt, xuống lầu đi."
Trọng điểm của Vu Hi Nhi đi lệch: "Tối hôm qua tôi mắng chửi người?"
Hứa Tri Ý nhìn cô một cái: "Em nói đi."
Ngắn ngủn ba chữ, đáp án lại rất rõ ràng.
Bản thân mình là người kiểu gì trong lòng Vu Hi Nhi vẫn biết, tối hôm qua cô bị Chung Lí chọc tức như vậy, miệng cô chửi cha mắng mẹ chắc cũng không ít.
Nhắc tới Chung Lí, ý chí chiến đấu sục sôi mắng chửi người của Vu Hi Nhi nháy mắt giảm không ít.
Cô hỏi: "Tôi mắng cái gì?"
Hứa Tri Ý nói: "Trùng hợp, tối hôm qua có ghi âm lại, em có muốn nghe một chút không?"
Người này giống như định đối nghịch với cô, rõ ràng nhìn rất văn nhã, nhưng trong lời nói lại có điểm vui đùa.
Nháy mắt cô đã bị anh kích thích: "Ai muốn nghe!"
Người nọ thật sự không bị thái độ của cô chọc giận, lại còn ôn tồn nói với cô: "Chuẩn bị xong xuống dưới ăn sáng."
Hứa Tri Ý lời nên nói thì nói xong rồi sẽ không nói nữa, không lâu sau tiếng giày da biến mất khỏi phòng.
Vu Hi Nhi ngồi ở trong phòng trống vắng, trố mắt một lúc bực bội gãi gãi đầu.
Cô hoàn toàn nghĩ không ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ có một ít mảnh nhỏ hỗn độn, cô vào quán bar chỉ liên tục uống rượu, sau đó hình như bị người nào ôm, nhưng cô chỉ cho rằng đó là Chung Lí, trước kia chỉ cần cô khóc Chung Lí liền luyến tiếc, cô từng dùng chiêu này làm Chung Lí mềm lòng.
Dưới tình huống uống rượu vào đầu treo máy nên không thể nghĩ được nhiều như vậy, cho nên tối hôm qua trong tiềm thức cô chỉ cho rằng người nọ là Chung Lí, cụ thể thì Vu Hi Nhi đã quên, chỉ nhớ rõ một ít đoạn ngắn mất mặt.
Cô ôm người nọ khóc, nước mũi nước mắt đều cọ hết lên người người ta.
Mà người nọ đối cô làm gì, nói gì đó, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Không đúng.
Suy nghĩ Vu Hi Nhi đột nhiên dừng một chút.
Ở thang máy, hình như cô nôn lên người người ta, người nọ cũng chưa ghét bỏ cô thì cô đã tự mình ghét bỏ, muốn trốn ra phía sau, kết quả bị anh kéo về.
Nói cô đừng khóc.
Đã không chê cô, nếu là Chung Lí nói vậy, khả năng cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng người này không phải.
Cho nên Vu Hi Nhi chỉ cảm thấy mất mặt.
Vừa khóc vừa mắng lại còn nôn lên người người ta.
.......
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom(Hương Của Cỏ Thơm).
Tuy rằng có hơi mất mặt, nhưng Vu Hi Nhi vẫn là cảm thấy anh xứng đáng.
Tuy cô và Chung Lí đã chia tay, theo lý mà nói cô hoàn toàn có thể tìm đàn ông làm tình một đêm, nhưng tâm lý cô không tiếp thu được, nói ra chắc hơi buồn cười, bởi vì cô còn nhớ thương Chung Lí, thân thể cô cũng chỉ có Chung Lí chạm qua.
Vu Hi Nhi có chút bực, đứng dậy mở ra chăn xuống giường, sau đó động tác cứng đờ.
Phía dưới của cô hoàn toàn không có một chút cảm giác không thoải mái.
Cô đã làm tình với Chung Lí, mỗi lần anh động vào cô, lúc dậy phía dưới chắc chắn sẽ khó chịu, nhưng hôm nay không có cảm giác đó.
Vu Hi Nhi kéo kéo áo ngủ mình nhìn xuống, trên người cô không có một chút dấu vết nào.
Lúc này cô mới phát hiện trên người mình chính là kiểu áo ngủ bác gái mà bình thường cô ghét nhất.
Rất bảo thủ, là kiểu nút gài lên tận cổ.
Nhìn sao cũng không giống thứ mà người thường cho bạn giường tình một đêm mặc.
Trong phòng ngủ có phòng tắm, Vu Hi Nhi xuống giường đi vào trong, dù sao cũng là người thường xuyên sinh hoạt tình dục, rốt cuộc có làm hay không cô vẫn có kinh nghiệm, trên dưới nhìn một phen xong Vu Hi Nhi thập phần xác định, người nọ căn bản không có chạm vào cô.
Vậy vì sao anh không phản bác.
Vu Hi Nhi suy nghĩ một chút, hình như là do mình không để người ta kịp nói.
Vu Hi Nhi chính là hồ ly tinh, bình thường trước mặt người khác đều không sợ mất mặt, chưa từng e lệ như vừa rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên có chút ngượng ngùng như vậy.
Nhưng mà mắng thì mắng, ai bảo chính anh bị hiểu lầm còn không giải thích.
Cô đang lo không có quần áo để thay, lúc đi ra khỏi phòng tắm liền phát hiện có người đã săn sóc để quần áo bên ngoài giúp cô.
Là đồ mới, bộ kia của cô chắc đã được đem đi giặt.
Lúc đầu Vu Hi Nhi còn không quá xác định có phải để cho cô không, rốt cuộc trong nhà một người đàn ông lớn tuổi có quần áo của phụ nữ cũng rất bình thường.
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang.
Dù Vu Hi Nhi đang ở nhà người khác nhưng cô không khiếp đảm, cô đi qua mở cửa ra.
Người ngoài cửa bị cô làm cho hoảng sợ, phỏng chừng là đang chờ nếu bên trong không có người đáp lại liền mở cửa tiến vào.
Gõ cửa là một người phụ nữ, rất nhanh trên mặt lại nở nụ cười.
"Cô gái, dậy rồi à."
Vu Hi Nhi cảm thấy người này chắc là dì giúp việc trong nhà, gật đầu: "Có phải cô lên nói cho tôi biết là quần áo trên ghế cạnh phòng tắm là chuẩn bị cho tôi phải không?"
Dì giúp việc cười: "Cô nói hết lời của tôi rồi, đúng là tôi đi lên để nói với cô chuyện này, lúc tiên sinh đi xuống quên nói với cô, nên bảo tôi đi lên nói cho cô một tiếng."
Vu Hi Nhi không bối rối chút nào, gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
"Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây," dì ấy nói, "Cô thay quần áo xong nhớ xuống dưới ăn cơm, tiên sinh đang dùng cơm."
Vu Hi Nhi nói được, lúc dì giúp việc xoay người định đi thì gọi lại.
"Dì ơi."
Dì ấy dừng chân, quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy?"
Vu Hi Nhi hỏi dì: "Người đàn ông đó tên gì?"
"Cô đang nói đến tiên sinh?"
"Chắc vậy, ở phòng này."
Dáng vẻ của dì hình như hơi cười, nếp nhăn bằng phẳng thêm vài phần hiền từ: "Đây là phòng ngủ chính của tiên sinh phòng, bình thường ngài ấy không đưa ai tới đây cả."
Vu Hi Nhi đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của dì, chắc coi cô là bạn gái của tiên sinh nhà bà, cô dứt khoát lưu loát phản bác.
"Tôi không phải là bạn gái anh ta."
Vu Hi Nhi nhìn thấy trên mặt bà ấy hiện lên tia kinh ngạc, nói: "Nếu không sao tôi không biết tên anh ta."
Cô nhìn bà: "Không phải đùa giỡn, tôi không biết thật."
Rốt cuộc bà cũng sống nhiều năm vậy rồi, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cũng không tiếp tục tìm hiểu, chỉ nói cho cô: "Tiên sinh tên Hứa Tri Ý, họ Hứa, Tri trong tri thức, Ý trong hàm ý."
Hứa Tri Ý.
Còn rất dễ nghe.
Dì định đi xuống: "Cô chuẩn bị xong có thể xuống dưới ăn cơm."
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom(Hương Của Cỏ Thơm).
Lúc Vu Hi Nhi đi xuống Hứa Tri Ý đang ở trước bàn ăn dùng cơm, khi cô đi qua anh ngước mắt nhìn cô một cái.
Vu Hi Nhi cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống.
Dì vừa rồi lên kêu cô xuống rất nhanh bưng bữa sáng lên cho cô, cháo trắng, mấy món ăn kèm, còn có một ly sữa bò.
Vu Hi Nhi trừng lớn mắt, chỉ kém đập chiếc đũa: "Không phải, anh định cho tôi ăn cái này?"
Hứa Tri Ý giương mắt nhìn cô: "Không được?"
Không phải không được, ngược lại bữa sáng này rất chú ý, dinh dưỡng phối hợp cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa không dầu mỡ, là bữa sáng dinh dưỡng cân đối.
Chỉ là Vu Hi Nhi ghét nhất chính là ăn đồ ăn thanh đạm.
Giống như nhiều người khác, cô cũng thích ăn những thực phẩm ăn nhanh, chua cay ngọt, chỉ cần sắc hương vị đều đầy đủ cô đều ăn, nhưng thanh đạm thì không.
Cô và Chung Lí bên nhau lâu rồi, đối với ẩm thực dù là đồ ăn hay khẩu vị sớm bị ảnh hưởng, Chung Lí là lúc mười mấy tuổi mới đến Lan Giang, không phải người địa phương, sinh ra ở nơi thích cay, anh ăn thứ gì cũng tương đối khẩu vị nặng, lúc đầu hai người mới vừa bên nhau Vu Hi Nhi còn chưa ăn cay được, hai người đến tiệm lẩu đều gọi lẩu uyên ương.
Sau này Vu Hi Nhi càng ngày càng ăn cay, Chung Lí lại trở nên không thích ăn cay như lúc trước nữa.
Vu Hi Nhi là người được nuông chiều từ bé, năm mười mấy tuổi đúng là thời điểm tính tình của tiểu công chúa lớn nhất, là kiểu đối mấy quán ven đường đều không thèm liếc mắt một cái, cùng Chung Lí bên nhau sáng sớm hôm sau đã cùng anh đến quán ven đường.
Sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh rán, bánh bao thêm nước lèo cay cay, cô đã ăn mấy thứ này nhiều năm.
Chỉ là chưa từng húp cháo.
Cô nói với Hứa Tri Ý: "Tôi không húp cháo."
Hứa Tri Ý nhìn cô: "Không cho chọn, trong nhà chỉ có cái này."
"Tôi không ăn." Cô nói xong liền đứng dậy định rời đi.
Dì giúp việc từ phòng bếp đi ra bắt gặp cảnh tượng không thoải mái của hai người, vội vàng đi lên đảm đương người hòa giải: "Cô gái, ngồi đi, trong phòng bếp có sandwich mới vừa làm, tiên sinh mới từ nước ngoài trở về không muốn ăn mấy thứ này, trong phòng bếp còn rất nhiều, tôi đi lấy cho cô mấy cái."
Hứa Tri Ý nói: "Dì Chu, đừng chiều cô ấy."
Vu Hi Nhi trợn trắng mắt, sao mà giống như anh đang quản cô, cô cố tình đối chọi với anh, ngồi xuống ghế lại: "Dì ơi, tôi muốn ăn sandwich."
Đối diện Hứa Tri Ý nguyên bản vẫn luôn rũ mắt ăn cháo, nghe vậy nâng mắt lên nhìn cô một cái.
Vu Hi Nhi vắt chân ôm ngực ngồi trên ghế, khí thế đúng là đủ đắc chí.
Hứa Tri Ý chỉ nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu, không để ý cô nữa.
Dì giúp việc bưng sandwich đến Vu Hi Nhi ăn rất vui vẻ, bởi vì sandwich ăn khá ngon, cô ăn xong một cái lại ăn thêm một cái.
Người đối diện sớm ăn xong rồi, nhưng không đi, đang xem báo.
Anh không nói chuyện, Vu Hi Nhi cũng không hỏi anh, chậm rì rì ăn sandwich của mình.
Người này cũng rất kiên nhẫn, rõ ràng cô cố ý, anh cũng không thúc giục cô.
Cuối cùng Vu Hi Nhi gượng không nổi nữa, một miếng sandwich căn bản gặm không được bao lâu, cô ăn xong đứng dậy định đi.
Đồng thời Hứa Tri Ý cũng bỏ báo trên tay xuống, từ cạnh bàn đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo sau cô.
Từ cửa ra tới Vu Hi Nhi xuyên qua hoa viên đi ra ngoài, người phía ở cửa đã cùng cô đường ai nấy đi, chắc là đến gara lấy xe.
Vu Hi Nhi đứng ở ngoài cửa lớn, không cầm điện thoại xem giờ còn tốt, vừa nhìn chút mới phát hiện mí mắt mình nặng nề nâng không dậy nổi.
Cô đã bao lâu không không hít thở không khí buổi sáng sớm này rồi.
Hiện tại cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn kêu xe về ký túc xá ngủ một giấc, có dậy nổi để đi học hay không thì xem số phận.
Kết quả cô mở phần mềm gọi xe ở đó gọi nửa ngày, một chiếc xe cũng không có.
.........
Mẹ nó đây là cái chỗ tồi tàn nào vậy.
Vu Hi Nhi vô ngữ, cũng không biết là vì sáng sớm tài xế quá lười hay là vì mọi người muốn kịp đi làm, hoặc là người này mua nhà không được, cái chỗ chim không thèm ỉa này một chiếc xe cũng chưa thấy chạy qua.
Rất nhanh sau lưng truyền đến tiếng xe, Vu Hi Nhi cũng chưa quay đầu lại.
Một chiếc Porsche màu đen ngoài dự kiến dừng trước mặt cô.
Vẻ mặt Vu Hi Nhi đờ đẫn nhìn cửa sổ chỗ ghế lái hạ xuống trước mặt cô.
Hứa Tri Ý nhìn cô: "Không lên xe?"
Vu Hi Nhi nhìn gương mặt nhu hòa của anh, tính tình tự nhiên hạ xuống chút.
Cô nghĩ dù sao cũng là tiện nghi miễn phí, không có gì không thể khom lưng, trên mặt chợt thay gương mặt tươi cười, không hỏi anh có thuận đường không: "Lên, sao không lên chứ."
Nói xong mở của ghế sau chui vào trong xe.
Làm Vu Hi Nhi ngoài ý muốn chính là sau khi lên xe Hứa Tri Ý cũng không hỏi cô muốn đi đâu, cô vừa đóng cửa anh liền khởi động xe.
Cô là người ngồi ké, không thể tự cao tự đại, Vu Hi Nhi mở miệng trước: "Tôi đến đại học Lan Giang."
"Biết."
Vu Hi Nhi dựa vào ghế, nhìn về kính chiếu hậu: "Anh biết?"
Hứa Tri Ý giương mắt đối diện tầm mắt cô, lại rũ mắt.
Vu Hi Nhi dò hỏi tới cùng: "Sao anh biết tôi đến đại học Lan Giang?"
Cũng đúng, nếu không sao tối hôm qua anh lại vô duyên vô cớ thu lưu cô.
Còn bị cô nôn cho một người.
...........
Nghĩ đến đây Vu Hi Nhi đều không tự giác yếu đi vài phần.
Đối mặt với tư thế dù có đập vỡ nồi cát cũng phải hỏi đến cùng của cô, giây tiếp theo Hứa Tri Ý lái xe phía trước tung ra một câu: "Em có muốn gọi điện thoại cho ba em không?"
Vu Hi Nhi không thể hiểu được: "Vì sao tôi phải gọi điện cho ba tôi?"
"Không gọi cũng được," Hứa Tri Ý nói, "Nói ngắn gọn, chắc em cũng biết gần đây ba em đi công tác chứ?"
Ba mẹ Vu Hi Nhi mấy năm gần đây đã ly hôn, khi cô còn nhỏ mỗi ngày ân ân ái ái, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào liền không ngừng cãi nhau, nhưng khi đó Vu Hi Nhi đã cặp với Chung Lí, hơn nữa tuổi cũng lớn, chuyện ba mẹ ly hôn cũng không ảnh hưởng lớn tới cô, hiện tại hai bên sau khi ly hôn cũng có tái hôn, cho nên hai bên đối với đứa con gái này chiếu cố không ít đi nửa phần nào.
Ngoại trừ không cùng mái hiên như trước đây, mặt khác cũng không kém.
Nhưng mà sau khi ba mẹ ly hôn Vu Hi Nhi ở với ba, mẹ cô là một nữ cường nhân, hàng năm không về nhà chỉ kém trọ luôn ở công ty, ngược ba cô có nhiều thời gian chăm sóc cô hơn.
Đúng là gần đây ba cô đi công tác thật, còn mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại vượt biển để hỏi cô có ăn uống có được không ngủ có ngon không, có còn tiền tiêu không. Ba Vu Hi Nhi từ nhỏ đã muốn cưng chiều cô lên trời, nếu không làm sao mà nuôi ra cái tính tình công chúa này của cô được.
Cô trả lời Hứa Tri Ý: "Biết, sao vậy?"
Hứa Tri Ý vẫn đang lái xe: "Lần này ba em xuất ngoại hơi lâu, nhờ tôi chăm sóc em."
Vu Hi Nhi nghe xong lời này thế nhưng có chút buồn cười, cô chỉ chỉ anh lại chỉ chỉ chính mình: "Anh, chăm sóc tôi?"
"Có vấn đề gì?"
Vu Hi Nhi cười lạnh một tiếng: "Đó là vấn đề rất lớn."
Cô nói: "Tôi cũng đã lớn rồi, có thể ăn cơm có thể đi có thể hoạt động, vì sao phải cần người chăm sóc?"
"Trùng hợp, lúc đầu tôi cũng có nghi vấn như vậy," Hứa Tri Ý nói, "Sau đó tối hôm qua liền gặp được em uống say đến mức thiếu chút nữa bị người ta nhặt đi."
Vu Hi Nhi: "......"
Hứa Tri Ý lại tiếp tục nói, Vu Hi Nhi nghe lời này có chút ngang ngược vô lý.
"Cũng mặc kệ em có vấn đề gì, trước khi ba em từ nước ngoài về, em đều do tôi quản."
Vu Hi Nhi khó chịu: "Tôi dựa vào gì nghe lời anh."
"Nếu em không nghe lời cũng được."
Anh có rất nhiều biện pháp trị cô.
Thoạt nhìn anh vẫn là dáng vẻ tính tình tốt đó.
Nhưng hiện tại Vu Hi Nhi chỉ muốn đem hai chữ bại hoại đập lên đầu anh.
Nửa hành trình còn lại không ai nói chuyện, không khí cứng đờ.
Đến đại học Lan Giang, Hứa Tri Ý đưa cô đến dưới ký túc xá.
Vu Hi Nhi không thèm chào tạm biệt anh một tiếng, lập tức đẩy cửa xuống xe, phanh một tiếng đóng sầm cửa xe lại.
Vậy nhìn xem anh có quản được tôi không.
Hứa Tri Ý trong xe liếc mắt nhìn bóng dáng cô một cái, lái xe rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.