Chương trước
Chương sau
Lúc này là thời điểm mọi người trở về sau khi ăn trưa xong, dưới lầu ký túc xá càng ngày càng nhiều người ra ra vào vào, còn có người tò mò hướng bên này nhìn qua vài lần.
Thẩm Ngật Tây nói: "Nghe thấy không? Không đồng ý không cho em đi lên."
Lộ Vô Khả nâng rồi hạ mắt xuống: "Tôi không trốn anh."
Thẩm Ngật Tây nghe vậy liền cười cười: " Vậy chuyện lần trước ở tiệm trà sữa là thế nào?"
Lộ Vô Khả trầm mặc.
"Lộ Vô Khả." Thẩm Ngật Tây nghiêng đầu sang hướng khác nhả khói thuốc, không để cô hít phải mùi khói.
Giọng nói nam sinh trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu cô, mang theo tiếng khàn khàn do hút thuốc lá.
Có thể vì chưa từng nghe qua anh kêu tên mình nên Lộ Vô Khả có chút không được tự nhiên.
Thẩm Ngật Tây quay đầu lại, một lần nữa đem thuốc nhét vào trong miệng: "Em không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi làm thế nào theo đuổi em?"
Lộ Vô Khả chống lại ánh mắt của anh, một lúc lâu mới quay đi chỗ khác, nhìn cái cây gần đó đã rụng gần hết lá.
Cô nói: "Vì cái gì anh phải theo đuổi tôi?"
Thẩm Ngật Tây cười: " Cái này em phải tự hỏi chính mình."
Anh hút một hơi thuốc, cúi đầu thong thả ung dung mà nhả khói ra.
Rồi sau đó nâng mí mắt lên, trên mí mắt hiện ra một nếp gấp thật sâu, nhìn chằm chằm cô giống như nhìn chằm chằm một con mồi.
"Tại sao ông đây lại thích em?"
Ánh mắt của Lộ Vô Khả bị anh bắt được. Một ánh mắt mạnh mẽ xâm lược, một ánh mắt an tĩnh trầm lặng.
Lời nói của người kia một chút cũng không có nhẹ nhàng, táo bạo trực tiếp.
Nhìn nhau một lát, Lộ Vô Khả bại trận trước, theo bản năng cắn cắn môi.
Thẩm Ngật Tây từ trước đến nay không phải là chính nhân quân tử gì, nhìn cô cắn môi, ánh mắt tối sầm lại.
Lộ Vô Khả ngước mắt liền nhìn thấy ánh mắt này.
Thẩm Ngật Tây biết cô hiểu, vừa nhướng mắt lên lần nữa gặp phải ánh mắt của cô, một chút dục vọng cũng không thu liễm, càn rỡ vô tư cho cô thấy.
Lộ Vô Khả chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười, cười một tiếng.
Lộ Vô Khả buổi chiều còn có tiết, muốn trở về nghỉ ngơi một lát, tối hôm qua ngủ không ngon, nếu như buổi trưa không nhắm mắt ngủ một chút buổi chiều sẽ không nghe giảng được.
Vừa định nói phải đi lên, Thẩm Ngật Tây đã mở miệng: "Được rồi, em đi lên đi."
Cô sửng sốt trong giây lát.
Thẩm Ngật Tây giơ tay muốn chạm vào đôi mắt cô.
Lộ Vô Khả hoảng sợ, theo bản năng lui một bước nhỏ về sau.
Thẩm Ngật Tây tay ngừng ở giữa không trung, nhướng mày, hạ tay xuống.
Anh nâng nâng cằm hướng đôi mắt cô hỏi: "Không ngủ ngon?"
Quầng thâm dưới mắt Lộ Vô Khả thực ra không nặng lắm, chính là da quá trắng, thoạt nhìn mới cảm thấy rõ ràng.
Thẩm Ngật Tây chậc lưỡi, nói cô: " Da trắng thật, như sữa bò đều có thể uống được."
Nghe lời này cũng không có một chữ đứng đắn.
Lộ Vô Khả dời mắt.
Anh để cô đi vào, cô lại không nói với anh lời gì, một lời chào hỏi cũng không hướng thẳng ký túc xá mà đi.
Làm sao anh có thể không biết một chút suy nghĩ này của cô chứ, cười cười.
Chờ cô đi vào anh mới dập tắt thuốc, tay cắm trong túi xoay người rời đi.
- -------
Khi Lộ Vô Khả trở lại ký túc xá, Vu Hi Nhi tối hôm qua một đêm không về đã trở lại.
Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đang kiễng chân trước gương đắp mặt nạ, lúc Lộ Vô Khả đi vào Vu Hi Nhi từ trong gương thấy, nhìn cô một cái: "Đã về rồi à?"
Lộ Vô Khả đem túi xách của mình đặt lên trên bàn, hỏi cô ấy ăn cơm chưa.
"Ăn rồi," Vu Hi Nhi đang đắp mặt nạ nên không dám cử động mạnh, nói có chút không rõ, "Không biết ăn một đống gì, sánh ngang đồ ăn căn-tin 2, khó ăn muốn chết."
Căn-tin 2 của trường học được sinh viên chọn ra là căn-tin có đồ ăn khó ăn nhất không gì sánh nổi, A Thích mới vừa vào học lúc ấy mỗi ngày mắng căn-tin này là căn-tin dành cho heo, mỗi lần mắng trường luôn lôi theo căn-tin.
Lộ Vô Khả thuận miệng hỏi cô ấy một câu: "Ăn cái gì?"
Vu Hi Nhi nói: " Cậu tin không? Một người đã đầu 30, ngày ngày giống như hoà thượng ăn chay, cháo trắng rau xanh các loại hầm canh, chỉ kém trực tiếp uống nước lã."
Lộ Vô Khả nghe xong lời này chỉ có một ý nghĩ: " Da người nọ có phải rất đẹp đúng không?"
Vu Hi Nhi nghi hoặc: " Sao cậu biết?"
Lộ Vô Khả không nói nên lời: " Ăn theo kiểu ấy bảo sao da dẻ không đẹp chứ? "
Vu Hi Nhi lẩm bẩm: "Không đẹp, không đẹp bằng cậu, xấu muốn chết." Ngữ khí vừa nghe chính là còn tức giận.
Nhưng so với hôm kỷ niệm ngày thành lập trường lúc ấy thất tình đê mê, Vu Hi Nhi gần đây tâm trạng rõ ràng tốt lên không ít, đều có tinh thần mắng người.
Lộ Vô Khả ngồi xuống bàn học, Vu Hi Nhi thấy tư thế vậy, hỏi cô: " Thời gian nghỉ trưa ít như vậy cậu còn muốn học bài à?"
"Không có, nằm sấp ngủ một lát."
"Sao không lên giường đi?"
" Cả buổi sáng đến giờ quần áo không sạch sẽ cho lắm."
Vu Hi Nhi dùng đầu ngón tay ấn ấn mặt nạ: " Cậu có thói quen sạch sẽ sao?"
Lộ Vô Khả không nói gì, nằm trên bàn ngủ.
Cô ngủ không lâu, tỉnh dậy là thời điểm Tưởng Thanh đã trở lại.
Tưởng Thanh là người chăm chỉ nhất trong ký túc xá này, trong giờ nghỉ trưa ít ỏi cô ấy còn có thể ngồi vào bàn đọc sách, học bài.
Lộ Vô Khả nằm trên bàn một lát mới đứng lên, cũng không biết Tưởng Thanh có đang đọc sách hay không, cô có động đậy một chút cô ấy liền phát hiện.
Lộ Vô Khả mới vừa đứng dậy, cô ấy đã quay đầu nhìn Lộ Vô Khả: " Dậy rồi à?"
Lộ Vô Khả dụi mắt, gật gật đầu: " Ừ, dậy thôi."
Cô đi ra ngoài phòng tắm ở ban công rửa mặt, Vu Hi Nhi ở bên ngoài hút thuốc, nghe điện thoại.
Giờ nghỉ trưa ở trường học so bình thường yên tĩnh hơn một chút.
Lộ Vô Khả vào phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi học, thu dọn được một nửa Tưởng Thanh ở giường bên cạnh ló đầu qua dò hỏi cô: "Vô Khả, cậu gần đây còn đi làm ở quán bar sao?"
Lộ Vô Khả bỏ sách vào trong túi, nghe vậy liếc nhìn cô ấy một cái: " Ừ."
" Ổ." Tưởng Thanh gật gật đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lộ Vô Khả hỏi cô ấy: " Sao vậy?"
Tưởng Thanh cười với cô, lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là đang suy nghĩ xem có nên đi làm như cậu hay không, dù sao bình thường thỉnh thoảng cũng không có chuyện gì làm, cậu cảm thấy thế nào? "
Lộ Vô Khả cho cô ấy gợi ý: "Có thời gian với sức khỏe là được."
Tưởng Thanh nói: "Nhưng mình lại cảm thấy con gái đi quán bar không quá an toàn, khoảng thời gian trước ở ngoại thành phía Đông bên kia có quán bar không phải đã xảy ra chuyện sao?"
Nơi Lộ Vô Khả làm việc không phải ở ngoại thành phía Đông, nhưng xác thật hiện tại dưới hoàn cảnh cô gái một mình đi quán bar không quá an toàn.
Cô suy nghĩ một chút, nói: " Nên mới nói con gái ý thức phòng bị mạnh một chút, phiền toái sẽ giảm đi rất nhiều."
"Thật đúng vậy," Tưởng Thanh nói, "Bất quá chỉ sợ vạn nhất, cậu muốn đổi công việc ở quán bar kia không?"
Cái này có chút quá giới hạn, không giống phong cách bình thường của Tưởng Thanh.
Lộ Vô Khả nâng mắt.
Cũng không biết từ khi nào Vu Hi Nhi đã gọi điện thoại xong, cuộc trò chuyện của các cô phỏng chừng cô ấy ở ban công cũng nghe thấy.
" Nè, Tiểu Thanh Tử, lá gan cậu sao lại nhỏ như vậy?" Cô ấy dựa lưng trên lan can ban công nhìn vào phòng, "Hiện tại quản lý quán bar cũng rất được, cậu đừng có đi một mình, lúc uống rượu nhảy Disco cẩn thận một chút sẽ không có việc gì đâu."
"Còn có nữa," Vu Hi Nhi nhìn về chỗ Lộ Vô Khả nâng nâng cằm: "Lộ Vô Khả là đi làm, là người của quán bar càng không thể có việc gì, cậu như thế nào giống như mẹ cậu ấy thế."
Tưởng Thanh có hơi ngượng ngùng: " Không có, mình chỉ là, chỉ là nhắc nhở cậu ấy thôi."
"Không có gì phải nhắc nhở cả, mình thấy cậu ấy so cậu còn cẩn thận hơn," Vu Hi Nhi dập tắt điếu thuốc từ bên ngoài đi vào, "Lộ Vô Khả cậu đi phòng mấy?"
Lộ Vô Khả buổi chiều có hai tiết, sách vở sớm đã thu dọn xong chuẩn bị ra cửa: "Phòng 2."
Vu Hi Nhi cũng đến phòng 2 đi học, đi qua lấy túi mình: "Cùng nhau đi đi."
" Được."
Hai người cùng nhau đi ra cửa.
- ------------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Giống như bắt đầu từ ngày nọ, cuộc sống sinh hoạt Lộ Vô Khả thường xuyên xuất hiện bóng dáng Thẩm Ngật Tây.
Từ không quen biết đến quen biết, bây giờ mỗi ngày cơ hồ đều sẽ thấy mặt nhau.
Thẩm Ngật Tây giống như quyết tâm muốn theo đuổi cô.
Sáng sớm hôm nay lại là môn Tư Tu*, Lộ Vô Khả đem A Thích từ trên giường túm dậy cùng nhau đi học.
*môn Tư Tu - 思修课 – tên đầy đủ 思想道德基础与法律修养. Mọi người muốn biết rõ môn này thì vào link đọc để rõ nhé, nhớ dùng GG Dịch: https://zhidao.baidu.com/question/161592871.html
Môn này Lộ Vô Khả từng cùng Thẩm Ngật Tây đổi vị trí, sau rốt cuộc cũng không đổi về lại chỗ cũ, Thẩm Ngật Tây cũng không biết đi chỗ nào tìm người, mỗi lần đều có người giúp anh đi học ngồi chỗ Lộ Vô Khả để phòng ngừa điểm danh.
Nhưng thật ra A Thích từng có nghe Tề Tư Minh trước mặt nói qua, hắn nói nếu là Thẩm Ngật Tây anh mới lười quản chuyện điểm danh hay không điểm danh, sẽ không gọi người giúp anh đi học.
A Thích nói tính ra anh còn có lương tâm, bằng không Lộ Vô Khả học kỳ này sẽ xong đời.
Tối hôm qua A Thích theo dõi phim tới 3, 4 giờ sáng, hiện tại đôi mắt đều không mở lên được, vào phòng học liền nằm dài trên bàn đi ngủ.
Còn khoảng bốn năm phút mới vào học, Lộ Vô Khả nhàn rỗi không có việc gì làm lấy bút trên giấy vở đồ đồ vẽ vẽ, lúc theo bản năng lại muốn chơi Caro ngòi bút liền dừng lại.
Qua một lát cô lấy bút xoá xoá đi, vở nhét vào hộc bàn.
Chuông thật mau reng lên, giáo viên đi vào quét mắt nhìn quanh phòng học thấy học trò còn chưa tới đông đủ, ở trên bục giảng lẩm nhẩm lầm nhầm: " Như thế nào còn nhiều bạn chưa tới vậy? Chưa rời giường sao?"
Lời này mới vừa nói xong ở cửa liền có người bước vào phòng học.
Một trận gió từ ngoài cửa thổi vào khiến Lộ Vô Khả lạnh cả người, cô theo bản năng xoa xoa cánh tay.
Tiếng cười nói các nam sinh bị gió cuốn thổi qua.
Lộ Vô Khả đang xoa xoa cánh tay liền dừng lại.
Người nọ tiếng cười rầu rĩ, từ trong lồng ngực tràn ra mang theo vẻ lười biếng.
Lộ Vô Khả nâng mi lên rồi hơi rũ xuống.
Hôm nay Thẩm Ngật Tây tự mình đi học.
Lộ Vô Khả ngồi chỗ này chung quanh đều là chuyên ngành tự động hoá máy móc, Tề Tư Minh bọn họ mấy người là một lớp, ngồi ở hàng phía trước Lộ Vô Khả.
Lúc từ lối nhỏ đi ngang qua bên người Lộ Vô Khả, Tề Tư Minh nhìn cô không biết cùng Thẩm Ngật Tây nói gì vui đùa, bị Thẩm Ngật Tây đạp một cái cười mắng: " Cút."
Tề Tư Minh cười né tránh, một chân bước vào chỗ ngồi.
Lộ Vô Khả không nâng mắt.
Thẩm Ngật Tây hẳn là rũ mắt nhìn cô một cái.
Đuôi mắt thấy anh hình như tay bỏ trong túi đi sang chỗ khác, còn chưa phản ứng lại thì cửa sau phòng học đã bị người đá đóng vào.
Gió cũng không thổi đến bên cô nữa.
Lộ Vô Khả tay đang viết từ vựng tiếng Anh dừng lại.
Thực mau người nọ đã đi tới, cũng không dừng lại ở bên người cô, ngược lại dừng ở chỗ A Thích.
A Thích mới vừa bị Tề Tư Minh bọn họ vào cửa ồn ào một trận đã tỉnh, đang ngửa đầu uống nước.
Các cô ngồi vị trí gần cuối lớp, Thẩm Ngật Tây đứng tại chỗ ngồi phía sau A Thích: " Bạn học."
Tốt xấu cũng đã hơn một năm làm bạn học cùng lớp, tuy rằng chưa nói chuyện quá mấy câu, nhưng A Thích đối với giọng nói này rất quen thuộc, thiếu chút nữa bị sặc nước.
Cô nàng nuốt xuống một ngụm nước sau quay đầu nhìn Thẩm Ngật Tây: "Làm sao vậy?"
Thẩm Ngật Tây nâng cằm hướng chỗ ngồi phía trước chỉ chỉ: "Đổi chỗ ngồi."
A Thích vẻ mặt ngốc: " Hả?"
Cô ấy cho rằng Thẩm Ngật Tây muốn đổi về lại chỗ cũ, chỉ về phía Lộ Vô Khả: " Cậu có phải hay không nhớ lầm, cậu ngồi chỗ này mới đúng."
A Thích nói xong lại nghe thấy anh đáp: "Biết."
Cô ấy càng nghi hoặc, liền thấy Thẩm Ngật Tây hướng Lộ Vô Khả bên cạnh nâng nâng cằm.
Chỉ một động tác, không cần nói cũng biết.
Phía trước Tề Tư Minh bọn họ vẫn luôn nhìn lại bên này, nhìn đến nơi này bắt đầu giở trò ồn ào.
A Thích lanh lẹ sao có thể không hiểu, chỉ là không nghĩ tới Thẩm Ngật Tây thì ra có ý tứ với người chị em tốt của mình, lập tức ngây ngẩn cả người.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô ấy: " Được không?"
A Thích kinh ngạc, nhìn Lộ Vô Khả, Lộ Vô Khả lại giống như cái gì cũng không nghe, còn tiếp tục viết từ vựng.
A Thích quay đầu lại nhìn Thẩm Ngật Tây, vẻ mặt khó xử: " Nếu giáo viên điểm danh phải làm sao?"
"Này dễ," Thẩm Ngật Tây cười một cái, liếc mắt lên bục giảng, " Tôi đi lên nói với giáo viên không phải là được sao."
Nói xong cũng không hỏi lại ý kiến cô ấy, hướng bục giảng đi lên.
Anh căn bản chính là quyết tâm muốn cùng cô ấy đổi vị trí, nếu cô ấy không đồng ý cũng vô dụng.
Thẩm Ngật Tây vừa đi, A Thích lập tức túm chặt Lộ Vô Khả hỏi đông hỏi tây: "Lộ Vô Khả, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu mau đem sự thật nói ra cho mình."
Phía trước Tề Tư Minh dựa lưng vào bàn các cô, kéo dài ngữ điệu: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, Ngật ca muốn theo đuổi người."
Nam sinh bọn họ nghe xong cười không ngừng.
Lộ Vô Khả im lặng viết từ vựng nhưng mà hình như viết sai một hai từ rồi.
"Fuck, chuyện khi nào thế?" A Thích kinh ngạc.
Tề Tư Minh dùng ngón trỏ lật sách, nói: " Một hai tuần trước, cậu không biết sao?"
Nói xong hắn liếc Lộ Vô Khả một cái, nhìn cô gái này khuôn mặt ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không nghĩ tới tính khó đến thế.
Cũng không biết Thẩm Ngật Tây tại sao để mắt tới người này, hắn chưa từng thấy qua anh theo đuổi một cô gái như vậy.
Nghe được là một hai tuần trước, A Thích lại gần nói: "Lộ Vô Khả, cậu được soái ca theo đuổi, cậu cư nhiên còn không nói cho mình biết?"
Lên đại học được một hai năm cũng không phải không có ai tỏ tình với Lộ Vô Khả, nhưng cô thường không đem loại chuyện này nói ra.
Nhưng A Thích là bạn cô, cô nói: "Tan học cùng cậu nói chuyện."
Vừa định bảo A Thích đừng đổi vị trí, Thẩm Ngật Tây đã từ trên bục giảng đi xuống.
Nam sinh thích nhất xem náo nhiệt, một đám nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bắt đầu đoán Thẩm Ngật Tây dùng lí do gì nói với giáo viên.
"Nói là em gái mình à?"
" Cậu bị ngu à, khẳng định sẽ nói muốn theo đuổi người."
Tề Tư Minh từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: " Các cậu không hiểu cậu ta gì hết, khẳng định nói, là bạn gái."
Nói xong cười đến thân mình run rẩy, hướng Thẩm Ngật Tây đang đi ngang qua bàn họ hỏi: "Này, Ngật ca, nói gì mà kiêu ngạo vậy?"
"Fuck." Thẩm Ngật Tây thấp giọng cười, mắng hắn cút chỗ khác.
A Thích thấy anh đã đi tới, hỏi: "Giáo viên thật sự đồng ý?"
Thẩm Ngật Tây gật gật đầu, liếc mắt Lộ Vô Khả, cười: "Nói Lộ Vô Khả muốn ngồi chỗ cậu."
Vẫn luôn không hé răng Lộ Vô Khả lập tức biết anh nói là có ý gì.
A Thích ngẫm một hồi lâu mới hiểu được, môn này anh dùng tên của Lộ Vô Khả.
Người ta đã nói với giáo viên, A Thích cũng ngại từ chối, chưa kể đến việc người ta đang theo đuổi chị em của cô.
Mặc dù biết không có khả năng nhưng lỡ Lộ Vô Khả cũng có cảm giác với người ta thì sao.
Cô ấy sợ mình cầm gậy đánh chết một đôi uyên ương.
Thực mau A Thích liền ôm đồ của mình cùng Thẩm Ngật Tây thay đổi vị trí.
Thẩm Ngật Tây còn không mang theo một cây bút bên người, có vẻ như anh đến lớp không phải để học.
Thẩm Ngật Tây ngồi xuống chỗ A Thích, bả vai chỉ cách Lộ Vô Khả một nắm tay.
Tề Tư Minh bọn họ lại ngứa miệng, lộn xộn quấy rối.
Thẩm Ngật Tây đạp ghế bọn họ, cười mắng: "Đầu đều mẹ nó quay đi chỗ khác cho ông."
Nói xong lại nhìn sang Lộ Vô Khả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trong sáng và trắng trẻo, lông mi ngoan ngoãn mà rũ xuống, cô đang viết bài.
Nhưng tính tình lại cứng đầu đến muốn mạng, nhiều ngày như vậy trái tim giống như không thể tan chảy, thậm chí còn không thèm nâng mắt lên nhìn anh một cái.
Thẩm Ngật Tây có chút muốn cười, kêu cô: "Lộ Vô Khả."
Cũng không biết ai chọc cô, cô giống như bị điếc.
Thẩm Ngật Tây cười một tiếng, giơ tay lấy đi bút trong tay Lộ Vô Khả.
"Viết cái gì, nhìn tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.