Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Lộ Lộ cũng lấy hai lọ bất kì. Trong lòng cầu mong đó là thuốc giải, chứ nếu là thuốc độc thì chẳng khác nào gián tiếp giết chết hai người họ. Thoáng chốc cô thấy phản phất trong đôi mắt trước mặt được lấp đầy bởi sự hận thù. Nó đỏ hoe và hạ dần bờ mi xuống, hệt như đương căm ghét thứ gì đó. Hắn ra hiệu cô mau ra ngoài sẽ được tên tay sai dẫn đi. Lúc cô xoay gót giày bước vội, vẻ mặt của tên ấy như thực hiện được bước đầu của kế hoạch.
…
Quay lại chỗ vừa nãy, vẫn là cảnh tượng ấy, Bảo bị giữ chân tại chỗ, Hiếu và Tiểu Trương đương quỳ gối trên đất. Đầu gối của họ đã chai lì tới mức thấy rõ vài vết trầy xước, nhìn thôi cũng biết đau cỡ nào. Lộ Lộ bước đến, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cho cả hai uống thứ nước đỏ tươi đó mà mặt nhăn hơn chiếc chăn không được gấp gọn gàng. Vì nó được tạo ra bởi máu của đồng đội mình, nếu cô nói điều này thì liệu mọi người có sốc không? Khi giọt nước cuối cùng biến mất, Hiếu lẩm bẩm bên tai của Lộ Lộ, âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn nghe được là anh đương muốn thủ thỉ điều gì.
“Lộ Lộ, anh xin lỗi…phòng của tên đó chứa…”
Chưa kịp nói dứt câu, tên tay sai liền buông tay anh ra và ngã lên đùi cô. Lộ Lộ tròn xoe mắt, chẳng nghĩ tới câu nói lúc nãy mà tay run run khẽ chạm sau gáy anh.
Mạch ngừng đập rồi…
Suy nghĩ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-pham-la-yeu-hay-giet-/3567541/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.