“Ơ không phải, em không có ý đó.” Tôi biết mình lại vạ miệng nữa rồi.
“Em chính là ý đó, em chỉ muốn lợi dụng anh thôi.” Giọng nói của anh pha chút dỗi dỗi nghe rất trẻ con.
“Vậy thôi, anh nói với bố mẹ em đi, bố mẹ em đánh em cũng được. Đánh chết em luôn đi.” Tôi quay mặt đi chỗ khác dỗi ngược lại anh.
Anh thở dài một tiếng quay sang dỗ ngọt:
“Thôi được rồi, em lợi dụng anh cũng được. Anh không nỡ nhìn thấy em bị bố mẹ đánh.”
“Anh là tốt nhất.” Tôi nở nụ cười quay sang nhìn anh.
“Bây giờ nói anh nghe tại sao em lại giận anh suốt gần hai tuần qua không?”
“Em không có giận.”
“Vậy tại sao sáng nay em kêu anh thất hứa? Vì chuyện sinh nhật anh sao?” Anh tháo dây an toàn quay sang kéo người tôi gần phía mình hơn.
“Không phải hôm đó anh bảo anh sẽ về sao, em đã chờ anh rất lâu.” Giọng nói của tôi bé dần nhưng cũng đủ để anh nghe thấy.
“Anh xin lỗi.”
“Không sao, em hiểu mà. Anh bận không về cũng không sao nhưng đừng nói dối có được không?”
Bầu không khí trong xe mỗi lúc một căng thẳng, tôi cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, tôi cúi mặt xuống, cảm giác uất nghẹn bên trong bùng phát, tôi chuẩn bị không kiềm chế được mà khóc rồi. Anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Anh chưa bao giờ nói dối em.”
“Anh biết không hôm đó em đã tự tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nho-muoi-nam/3578129/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.