Học xong tôi trở về nhà, không thấy ông dưới bếp. Tôi chạy lên trên phòng tìm, ông đang cố gắng đi lại đầu giường, phía bên cạnh là tủ thuốc ông vẫn hay để, gương mặt trắng bạch, những giọt mồ hôi rơi như mưa chảy xuống hai bên thái dương. Ông với tay lấy hộp thuốc, tay cầm không vững, thuốc rơi hết ra ngoài, tôi vội vàng chạy lại nhặt giúp ông:
“Ông thấy không khoẻ ở đâu ạ?” Tôi dùng hai tay đỡ ông lại giường.
“Ông không sao, bệnh cũ tái phát, uống thuốc là đỡ ngay ấy mà.” Ông lấy hai viên thuốc trong lọ, với tay lấy cốc nước uống trên bàn.
Ông ngồi tựa vào thành giường, tôi lấy gối đặt phía sau lưng ông cho ông đỡ mỏi.
“Hay con gọi điện cho mẹ về đưa ông đi viện nhé.”
“Ông không sao, ngồi nghỉ một chút là được ấy mà.”
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của ông, thân hình ông ngày một yếu, nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống, tôi sợ, sợ một ngày ông không còn bên tôi nữa.
Thấy tôi khóc, ông lấy tay lau nước mắt đang lăn trên má:
“Con bé ngốc này, ông không sao, ông vẫn khoẻ, con yên tâm. Không khóc nữa, xinh đẹp như này ai lại khóc. Nhìn này, ông không sao rồi mà.”
Tôi không biết có phải ông đang cố gắng chịu đựng những cơn đau để làm cho tôi vui không hay chỉ là cơn đau dạ dày bình thường như ông nói. Tôi không khóc nữa:
“Để con nấu cháo cho ông nha.”
Tôi chạy xuống nhà, lấy đồ trong tủ lạnh ra nấu. Mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nho-muoi-nam/3578120/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.