Tôi, Huy Anh, Quỳnh Nhiên đứng dậy xin phép cô rồi chạy một mạch ra ngoài. Ông tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi, tôi sống với ông từ nhỏ, gần đây tôi có thể nhìn nhận thấy rõ được sức khoẻ ông ngày một suy yếu, ông đi lại khó khăn hơn, có lần tôi vào nhà tắm thấy ông ho ra máu, thấy tôi ông nhanh chóng vứt chiếc khăn dính máu vào sọt rác, quay lại nhìn tôi như không có chuyện gì.
Huy Anh gọi điện cho ai đó, tầm 10 phút sau, một chiếc xe ô tô xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cậu ấy vỗ nhẹ vào vai:
“Đừng lo, ông sẽ không sao đâu.”
Chúng tôi được chở đến bệnh viện. Tôi gọi điện cho mẹ:
“Mẹ ơi, con tới bệnh viện rồi ạ.”
“Con đến phòng 1314 nhé.”
Huy Anh nhanh chân chạy tới hỏi mấy chị ý tá rồi kéo tôi đi. Tìm thấy phòng 1314, tôi đẩy cửa đi vào. Ông tôi đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh khoác trên mình chiếc áo bệnh nhân.
Tôi đi lại nắm lấy bàn tay ông:
“Ông ơi, ông bị sao thế? Ông tỉnh lại đi con mang giải nhất tỉnh về cho ông rồi này.”
“Chúng cháu cũng mang giải về cho ông, chúng cháu giữ lời với ông rồi, ông tỉnh dậy nấu đồ ăn cho chúng cháu đi. Không phải ông nói hôm nay sẽ nấu thật nhiều món ngon cho cháu sao?” Quỳnh Nhiên cũng ngồi xuống bên cạnh ông khóc.
“Ông sẽ không sao đâu, ba đứa đừng lo.”
Bố tôi đi lại vỗ vai an ủi chúng tôi.
“Ông sẽ tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nho-muoi-nam/3578114/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.