Một lát sau thì cũng phải ra về vì đã hết giờ thăm nuôi rồi, cô cảm thấy thời gian nó trôi qua nhanh thật đấy chưa gì mà đã hết giờ rồi ..
Kỳ Chân rời khỏi đồn cảnh sát, buổi trưa rất là nắng cho nên cô đã đi tìm chỗ mát đứng 1 chút ..
Hơn 12 giờ trưa rồi,bây giờ không về nữa thì không có kịp đâu .Sau đó thì cô cũng đi lại trạm xe buýt đứng chờ.
Đứng chờ gần 5 phút nhưng vẫn chưa có xe nữa .Và bây giờ cũng chỉ biết chờ và chờ mà thôi..
Vương Mạnh Lê lái xe từ đằng xa ,anh thấy có bóng dáng quen thuộc, nhìn rất giống như Kỳ Chân vậy,cô gái cùng quê với anh đây mà .
Ngay sau đó thì anh liền tấp xe vào trong lề, rồi đi về phía của Kỳ Chân .
" Kỳ Chân là em có đúng không" . Mạnh Lê lên tiếng gọi .
Lúc này thì Kỳ Chân cũng quay đầu nhìn lại, cô cảm thấy người này có chút quen quen thì phải .
" Anh ..anh là "
' Anh là Mạnh Lê đây "
' A... thì ra là anh lâu rồi không gặp anh đúng là anh đã cao lớn rất nhiều rồi.
'Ừm, Mạnh Lê gật đầu rồi cũng ngồi xuống ghế.
Vậy cũng được ".
Sau đó thì 2 người họ cũng đi lên xe,đây là lần thứ 2 cô ngồi xe hơi,chứ còn lần đầu tiên là xe của Nam Tinh .
'Kỳ Chân,anh biết chuyện của gia đình em rồi .Bây giờ em sống ở đâu và làm công việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nhiet-nhan-ra-da-yeu-em/3643484/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.