Huệ Mĩ cùng Hải Uyên đều nghe thấy tiếng khóc khoa trương ở phòng cách vách bên kia, nguyên bản đứa nhỏ vì được thay tã mà ngừng khóc, giờ cũng anh anh nức nở khóc theo.
“Trạch Phương cũng thật sự đáng thương.” Huệ Mĩ thở dài. “Người trong nhà đều đã ra đi, chỉ còn lại mình hắn, quả rất khó khăn.”
“Ân!” Hải Uyên thổi thổi sữa, thử độ ấm một chút, liền đưa cho mẫu thân.
“Ngươi qua an ủi hắn đi, dù sao A Trà thúc một năm nay đã chiếu cố mẫu tử ta rất nhiều. Nếu không có A Trà thúc giới thiệu bằng hữu hắn đếm tiệm chúng ta, thì tiệm bánh mì ở một hẻm nhỏ như vậy sao có thể chống đỡ nổi.” Huệ mĩ nói nói, hốc mắt cũng đỏ lên. “A Trà thúc là người tốt khó gặp a, sao cứ vậy liền ra đi......”
Hải Uyên vẫn đứng bất động, hắn cảm thấy mình không nên qua bên kia, cũng không nghĩ muốn đi.
Hắn không cảm thấy mình đã từng nhận cái gì giúp đỡ của “A Trà thúc” như mẫu thân đã nói, thậm chí, cũng không nguyện phá vỡ vòng giới hạn bản thân đặt ra, để đi an ủi người kia.
“Tiểu Uyên, qua đó một chút đi!” Huệ Mĩ đẩy đứa con một phen.
“Chỉ còn một mình trong nhà, loại cảm giác này thực rất cô đơn. Trạch Phương lại mảnh khảnh như vậy, nếu để hắn một mình, không biết hắn có hay không nghĩ quẩn nữa. Chúng ta coi như trả A Trà thúc một cái nhân tình, trong khoảng thời gian này hảo hảo chiếu cố Trạch Phương, đi thôi, đừng cứ đứng bất động a!”
Hải Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nhat-ngo-hau-dich-lao-nhan-tra/63361/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.