Biên tập| Kỳ Lam
…
Hàn Nghiên Trầm vội vã chạy về hướng anh hùng trủng tại phía cốc tây.
Vì để tiết kiệm nội lực, y không mảy may dám dùng khinh công, chỉ một đường chạy điên cuồng.
Rốt cuộc xa xa nhìn thấy thân ảnh bị trói vào cọc gỗ trên đài cao, giữa vô số bia mộ xung quanh trông đặc biệt bắt mắt.
Người nọ đương nhiên là Diệp Lăng Vân.
Câu Hồn, Thu Thủy mang theo hơn mười cốc dân đứng trước cọc gỗ, đang cùng đám người Nguyên Tiếu giằng co.
“Chư vị bản lĩnh thật lớn, cư nhiên có thể tìm đến Miêu Kim Cốc nhanh như vậy, bội phục bội phục ——” Câu Hồn cười lạnh nói, trong lòng lại tính toán, chẳng lẽ có kẻ làm lộ vị trí của Miêu Kim Cốc? Nếu không bọn chúng làm sao có thể tìm đến đây nhanh như vậy, phá hoại chuyện tốt của hắn.
Nguyên Tiếu nói: “Không dám không dám, chẳng qua chỉ là bám theo các hạ cùng đứa nhỏ Lăng Vân kia một đường tới đây thôi. Không biết các hạ như thế nào mới đồng ý thả người.”
Câu Hồn bĩu môi, theo dõi? Bằng bản lĩnh của mấy người bọn họ còn chưa đến mức không bị mình phát giác. Đến tột cùng người nọ là ai? Hàn Nghiêm Trầm?! Hừ ——-
Nghĩ đến đó, hắn cười nói: “Chỉ cần các vị chờ một lát, đợi ta móc ra tâm phế hắn, tế qua hồn ma các vị anh hùng hảo hán nơi này, xem cái ngươi muốn đầu hay là muốn chân, ta tuyệt đối không nói hai lời hai tay dâng tặng.”
“Ngươi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-nhat-cong-hue-thu/2524551/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.