Trong biệt thự cạnh biển, một người hầu Ả Rập áo trắng đưa trà bánhlên, đặt trên chiếc bàn trà nhỏ đa giác màu trắng sữa nằm trong gócphòng khách. Ngoại trừ ghế salon, bàn trà và những đồ gia dụng, thì cửasổ thủy tinh trong phòng, cửa và những trang trí thang lầu gần như làtrong suốt, điều này khiến cho cả ngôi nhà có vẻ giống như là một tòathành trên không cất giữ kho tàng.
Người hầu này và chủ nhân đều là người thích cười, khác nhau là nụcười trên mặt người hầu là vui vẻ và cung kính, còn nụ cười chủ nhân làhơi xa cách, giống như một loại sương mù khiến người ta hoang mang. Chủnhân ngồi yên trước bàn trà, mặc trên người một chiếc áo sơ mi sợi tổnghợp hoàn mỹ. Nút áo sơ mi là mẫu ngọc trai quý hiếm ở biển Nhật Bản. Bản thân áo sơ mi cũng được nhà thiết kế nữ ở Paris may thủ công, sau đóvận chuyển chúng về Nhật Bản, mặc trên người của anh. Bởi vì bị ngườikia đã nói “sếp quá gầy”, tuy miệng anh không nói nhưng nội tâm rất đểý, vì vậy sau này anh rất ít khi mặc áo sơ mi tối màu. Bầu trời bên bờbiển dần dần tối xuống, ngọn nến thủ công, đèn pha bên ngoài và ánh saokhắp trời chiếu rọi lẫn nhau. Huy chương cây đinh ba màu vàng của anhcũng trở nên càng bắt mắt trên chiếc áo sơ mi trắng muốt. Có rất ítngười biết, chàng trai mới nhìn qua giống như là cậu ấm sống an nhànsung sướng, nhưng thân phận thật sự là sếp của tổ chức Sâm Xuyên – SâmXuyên Quang. Đám thành viên của anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mong-cuong-thi-khuc/3297304/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.