Ấn tượng đầu tiên của Hà Đông Sinh về người hàng xóm này cũng không phải quá tốt, cảm thấy cô có hơi tự cao, thường thất thần khi nghe người khác nói chuyện. Mấy lần sau đó, khi gặp cô trong sân, Hà Đông Sinh cũng chỉ gật đầu chào hỏi chứ không muốn giao tiếp gì nhiều. Mãi cho tới cuối tháng Tám, cậu bất ngờ nhìn thấy cô trong phòng làm việc ở trường của bố mình.
Bố của Hà Đông Sinh, Hà Chấn Ninh là phó hiệu trưởng của trường THPT Chuyên Đức Nhân, vậy nên thường có người đến nhà thăm hỏi. Hôm đó Hạ Mộc tới đây cùng bà nội, khi ánh mắt hai người chạm nhau trong phòng làm việc, cả Hạ Mộc và Hà Đông Sinh đều cảm thấy hơi hơi xấu hổ.
Bà nội không cảm nhận được bầu không khí này, sau khi đặt đặc sản mình mang theo từ quê xuống thì bắt đầu nói chuyện với Hà Chấn Ninh, hi vọng ông ta có thể săn sóc Hạ Mộc, xếp cô vào lớp chọn, bởi vì Hạ Mộc không thể nghe, chỉ có thể đọc hiểu khẩu hình của người khác.
“Vậy là người điếc à? Thế thì học hành thế nào được? Những cái khác xem như bỏ qua, nhưng bài nghe tiếng Anh thì làm sao bây giờ?” Hà Chấn Ninh nghe bà nội giải thích thì sắc mặt không tốt chút nào. Ông ta là người chịu trách nhiệm việc thi Đại học, tỉ lệ đậu Đại học là máu thịt của ông ta.
Hà Đông Sinh nhìn ra lời nói của bố mình khiến Hạ Mộc bị tổn thương, đôi tay cô nắm chặt lại, hai vai hơi rủ xuống. Hóa ra không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-moc-dong-sinh/232142/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.