Xuất viện rồi, không ai hỏi chuyện của Bạch Tuyết,không ai muốn nhắc đến cô ta.
Trải qua chuyện này, Bảo Bối hiểu ra hai vấn đề, mộtlà phụ nữ IQ cao không nhất định thông minh, tình thương mới là mấu chốt. Hailà Mộ Sanh. Một người đàn ông có thể chết vì cô.
Trước kia mình rất chắc chắn, coi thứ gì cũng đơngiản, kết quả là tổn thương mình, và người quan trọng nhất với mình.
Tình yêu sẽ không đến mãi mãi, nó là mãi mãi nhiềusóng gió.
Tựa như Tô Lưu Cảnh nói, vài năm này anh xem như đãsống uổng rồi, trọng tâm trong cuộc sống của anh, chỉ có một Hà Mộ Sanh, đếngiờ, mới phát hiện, thế giới bên ngoài là tốt đẹp như vậy.
Cô hỏi anh, đó là chuyện tốt, vậy bây giờ anh khôngthích anh ấy nữa chứ? Không thể nhỉ.
Anh cười cười, nói, làm sao có thể? Anh là người đầutiên anh thích, mối tình đầu luôn đặc biệt mà.
Anh còn nói, nếu không phải em nửa đường giết anh, anhnhất định sẽ biến thành giống như chị của anh, chỉ là, anh không có kiêu ngạonhư chị ấy.
Vết thương của Bảo Bối rất nhẹ, khỏi hẳn cũng mau, MộSanh lại khác, vết thương rất nhiều, quan trọng nhất là đầu cũng chịu va chạmmạnh, rất nghiêm trọng.
Tóm lại, khi Bảo Bối bị lệnh cưỡng chế xuất viện, MộSanh còn nằm, trời nóng như thế, đây là đúng.
Ba mẹ Mộ Sanh, Bảo Bối vẫn không dám gặp, có một lần,Bảo Bối xông vào, bất ngờ gặp được ba Mộ Sanh, giống Mộ Sanh, cảm giác giốngnhau.
Không khí lập tức trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mo-sanh-tieu-bao-boi/2283716/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.