Về nhà, Bảo Bối bảo Mộ Sanh ngồi xuống, còn rất “Hiềnlành” pha nước trà cho anh.
Mộ Sanh nhấp một ngụm: “Ừ, Bảo Bối tay nghề giỏi, độấm lá trà đều vừa mới tốt.”
Đuôi của Bảo Bối lập tức cong lên: “Đó là đương nhiên,con người của ban thương mại, không hiểu điểm ‘Đạo đối nhân’, như vậy saođược?”
“Em là lớp nào của thương mại?” Sanh Li chỉ nghe DuyệtNhi nói qua, Bảo Bối là học sinh mới vào trường.
Bảo Bối tự nhiên trả lời: “Lớp 1, còn anh? Nghe nóianh sắp thực tập , anh học trường nào? Về sau em tìm anh đi chơi. Ừ, cho emđiện thoại, về sau chúng ta chính là bạn.” Bảo Bối cười trộm, rốt cục có thể cósố của soái ca rùi,oh yeah!
“Cùng trường với em, khoa pháp luật. Học muội, chỉgiáo nhiều hơn.” Mộ Sanh đem tầm mắt chuyển tới trên người Bảo Bối, “Về phầnđiện thoại, ba em và anh em vừa gọi đến rồi, em còn đang ngủ, anh nhận, để họyên tâm, vì tránh phiền toái, anh đã gửi số đi rồi.”
Bảo Bối gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, lập tức nói: “Vậynói cho anh số của em. 1526******3.”
“Anh lưu rồi, dùng điện thoại của em gọi cho anh khôngphải là có số sao?”
Bảo Bối lặng yên, ở trước mặt anh, sao mình lại đầnđộn thành con ngốc như thế?
“Còn nữa.” Mộ Sanh cao giọng, “Anh nhớ rõ ngày hôm quachúng ta cũng đã có có ‘quan hệ phu thê’ thân thiết hơn bạn bè rồi, không phảisao?”
“Nhưng đó là trò chơi mà!” Bảo Bối thốt ra
Mộ Sanh trầm mặt xuống: “Em chỉ là chơi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mo-sanh-tieu-bao-boi/2283681/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.